Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 107:

Chuong 107:Chuong 107:
Chương 107:
"Không được!"
Nghe thấy Lâm Thanh Chỉ nói, Thạch Hiểu Quyên trực tiếp phủ quyết mạnh mẽ, con gái không đi thì con trai cô ta phải làm sao!
Cô ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Chỉ trách mắng nói: "Con nít con nôi thì hiểu cái gì, chỗ người lớn nói chuyện, làm gì đến lượt con nói leo vào!"
"Bal"
Bà nội Lâm tức giận đập mạnh một cái xuống bàn, bà càng nghe càng tức, càng nghe càng giận, đây là mẹ ruột sao?!
Bà nội Lâm phẫn nộ nói: "Con mẹ nó chứ! Lúc trước cô nói Thanh Chỉ đến Bắc Kinh cô sẽ đi đón nó, kết quả thì sao? Cô lại muốn để cho con bé một mình ngồi xe quay về, vốn tôi đã không muốn nói gì rồi. Thế nhưng nó vẫn luôn không về đó, cũng không thấy cô hỏi tôi một tiếng! Cô như vậy mà làm mẹ sao? Ha! Cô không nghĩ đến con bé chỉ có một mình, ở nơi đấy khách không quen thuộc lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?!"
Vừa nói ngực bà nội Lâm phập phồng kịch liệt: 'Khi cô gọi điện thoại đến tôi còn nghĩ rằng là cô thật sự lo lắng cho con gái, muốn đến để thăm nó, kết quả cô đến đây để nói cái này sao?! Thanh Chỉ nhà chúng tôi tại sao lại không có phép tắc gì! Nó ở nhà của mình còn không thể nói sao?! Tại sao vào mồm cô lại thành nói leo rồi?I
Bà nội Lâm vuốt ống tay áo: "Tôi hỏi cô, hôm nay cô đến đây có phải đến để bắt lỗi không!"
Nhìn thấy bà nội Lâm như muốn đánh nhau, Thạch Hiểu Quyên vốn dĩ ngoài mạnh trong yếu liền sợ hãi lùi về phía sau: "Dì Lâm, dì định làm gì?"
Bà nội Lâm giật lại khăn và quần áo trong tay cô ta lại, dùng sức nói: "Tôi thấy chỗ đồ này cô cũng không dùng đến đâu, cô cút mau đi, tôi ngày nào còn chưa chết thì cô ngày đó đừng có đến đây nữa!"
Thạch Hiểu Quyên nhìn thấy bà già trước mắt đột nhiên bộc phát, trong lòng bất giác có chút sợ hãi, nhưng nhìn trong phòng còn có người khác nữa liền tự mình cho ra bà nội Lâm sẽ không dám làm gì vì sợ để cho người ngoài cười chê.
Nghĩ như vậy cô ta rất nhanh đã trấn tĩnh lại, không vừa lòng nhìn bà nội Lâm nói: "Di Lâm, tôi là mẹ ruột nó, tôi sao lại đi hại nó! Tôi lần này đến là để đón nó về, dì không biết con nhỏ này ở ngoài đã đi theo một số người xấu xa học hư rồi đâu, hôm trước tôi còn nhìn thấy nó cùng với một ông già thân mật với nhau ở trước cửa hàng quần áo! Đây nhà điều mà người trưởng thành có thể làm ra hay sao? Tôi phải đưa nó về dạy dỗ lại cẩn thận!"
Thạch Hiểu Quyên nói như thể Lâm Thanh Chỉ đã bị bà nội Lâm dậy hư rồi.
Lục Lập đứng một bên cành nghe nội dung càng lạnh nhạt, anh lạnh lùng nhìn Thạch Hiểu Quyên nói: "Bà là đang nói tôi sao?"
Thạch Hiểu Quyên cau mày nhìn sang, tim nảy lên một cái.
Cô ta không chú ý người cô ta vừa nói đến cũng đang ở đây, nghĩ đến lời mình vừa nói khoác cô ta nhất thời có chút ngượng ngùng, thế nhưng cũng không thể rút lại lời được cho nên cô ta liền nói tiếp: "Ai u, dì xem người cũng đã đến tận cửa rồi, bây giờ bằng chứng đã rõ rồi chứ, tôi thấy Lâm Thanh Chỉ đúng là đã học toàn cái xấu rồi. Mới có tí tuổi đầu đã bày đặt yêu đương nhăng nhít với tên dê không rõ ràng, con nhóc này..."
"Xoạc!" Bà ngoại Lục lao đến trước mặt cô ta, tay suýt nữa thì cào lên mặt cô ta, chỉ vào mũi cô ta hỏi: "Cô mắng ai là tên dê? Cháu ngoại tôi chỗ nào già hả! Cô nói rõ ràng cho tôi! Còn bịa đặt tôi xé rách mồm của côi"
Bà ngoại Lục phát hoả rôi! Bà vừa rồi nghe người này nói với người nhà Lâm gia đã một bụng phát hỏa, nhưng do cô ta là mẹ ruột của Lâm Thanh Chỉ vả lại cũng không hiểu rõ nội tình bên trong nên không tiện ra tay, bây giờ để bà có cơ hội rồi, tự nhiên lại bắt nạt đổ lên đầu cháu trai bà thì bà không để yên đâu!
Thạch Hiểu Quyên bị bà lão lớn tiếng quát làm giật mình, cô ta cho rằng những người không quen trong phòng đều là hàng xóm đến chơi, vốn dĩ muốn mượn thế để hôm nay đem Lâm Thanh Chỉ đi, không ngờ rằng hai người này lại là bà cháu ngoại!
Đứng trước mặt người ta lại đi tung tin đồn xấu về cháu trai của người ta, giờ lại bị chặn đường như thế này, cổ họng như bị tắc nghẽn, không dám phát ra âm thanh.
Bà nội Lâm một bên cười lạnh: "Tôi cũng coi như nhìn ra rồi, hôm nay cô đến đây đều là đến để đặt điều cho con gái cô. Thôi đi, cháu gái của tôi tôi tự nuôi dưỡng! Cô cút đi cho tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận