Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 154
Chuong 154
Với tiến độ học tập ngày càng nhanh, cộng với việc mỗi ngày vê nhà Lục Lập lại ôn tập lại cho cô, bây giờ Lâm Thanh Chỉ có thể hoàn thành bài tập ở trường, vê nhà cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi tan học, Lâm Thanh Chỉ đeo chiếc cặp nhỏ sau lưng đuổi theo Lí Đáp Đáp cùng đi, Lí Đáp Đáp hỏi vấn đề liên quan đến toán học mà hôm nay thầy giáo giảng trên lớp, đê này Lâm Thanh Chỉ biết, Lục Lập dạy cô rồi.
Cô rút ra quyển đề toán học mà Lục Lập đã soạn cho cô, lật đến trang có đề đó nói: "Đây là các bước giải đề đó, cậu xem đi."
Lí Đáp Đáp vui mừng nhận lấy, sau đó lại không ngại mà hỏi cô mấy chỗ cô đã hiểu, Lâm Thanh Chỉ lại nói lại lần nữa.
Lí Đáp Đáp cảm động không ngừng nói: "Tớ còn tưởng cậu sẽ không muốn nói chuyện, không ngờ rằng con người cậu lại tốt như vậy."
Lâm Thanh Chỉ kỳ lạ nhìn cô ta một cái, đây được coi là tốt sao?
Trường học tốt chính là đơn giản vậy sao?
"Sau này cậu có vấn đề gì cũng có thể hỏi tớ, tiếng anh của tớ cũng không tồi, chúng là toán học kém một chút." Lí Đáp Đáp vừa nói vừa đem quyển đề thi đưa lại cho Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ nhận lấy, để vào trong cặp sách của mình.
Lí Đáp Đáp hỏi: "Bạn học Lâm Thanh Chỉ tớ có thể hỏi cậu một chút không, quyển đề thi này của cậu là ai mua và mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua một quyển."
Lâm Thanh Chỉ thuận miệng trả lời: "Người nhà tớ viết cho tớ, toán học tớ cũng không giỏi."
"Vậy sao." Lí Đáp Đáp có chút thất vọng, hiện nay quyển đề thi trên thị trường hầu như tìm không có, muốn luyện tập cũng không có cách nào cả, có điều nếu là người nhà tự làm cho mình, cô ta cũng không dám mở lời hỏi nữa.
Hỏi chút đề mục đã quá rồi, lại còn hỏi đến quyển luyện đề của người ta tự làm, như vậy thật không tốt chút nào.
Hai người đi đến cổng trường, Lí Đáp Đáp kéo lấy tay của Lâm Thanh Chỉ chân trọng nói: "Bạn học Lâm Thanh Chỉ cảm ơn cậu vừa nãy đã kiên nhẫn giảng bài cho mình, sau này tớ cũng sẽ cố gắng ở gần cậu, ngày mai gặp nhé!”
Nói xong liền có chút ngượng ngùng mà chạy nhanh vài bước.
Lâm Thanh Chỉ đột nhiên bị nắm nay:...
Người ở đây tại sao lại kỳ lạ như vậy?
Lâm Thanh Chỉ đang muốn nhìn xem có Lục Lập ở đó không, nhưng còn chưa đợi cô nhìn xung quanh thì đột nhiên cô đã bị một khuôn mặt nổi da gà của người nào đó chắn ngang rồi.
"Xin chào." Lưu Tráng Kiến cười nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ cau mày: "Anh là?"
"Tôi là đối tượng kết hôn của cô, mẹ của cô chắc đã nói với cô rồi chứ?"
"Mẹ nó, anh là đối tượng kết hôm của ai!" Lục Lập đưa tay lên đấm ngã tên đó sang một bên. Anh vừa nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ ở đó, đang di về phía cô, ai biết được lại thấy tên khốn Lưu Tráng Kiến đứng chặn trước mặt Lâm Thanh Chỉ lại còn nói cô là đối tượng kết hôn của hắn nữa.
Lập tức trong lòng liên phẫn nộ.
Lưu Tráng Kiến không phòng bị liền ngã nhào ra đất.
Nhìn thấy chân Lục Lập vẫn muốn đá tới, hắn lập tức lăn người một cái, lăn qua một bên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lập, nửa thân dưới của hắn vô thức căng thẳng, hắn không thể nào quên được lúc đó Lục Lập muốn phế đi xương cốt của hắn.
Hắn hoang mang tử dưới đất bò dậy, sau đó lùi lại mấy bước, vẻ mặt yếu đuối rụt rè nói: "Lục Lập mày chờ đấy cho tao, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Nói xong không dám nhìn đến biểu cảm của Lục Lập liền chạy mất.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy sự việc xuất hiện trước mặt mình, cô không nói được câu gì, Lưu Tráng Kiến đã bị dọa cho sợ đái ra quân mà chạy mất, đem cặp sách đưa cho anh nói: "Anh với hắn có thù à?”
"ừ"
"Chuyện lần trước anh gặp phải ở thôn Tiểu Thanh, có phải do hắn ta làm không?”
"Không phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận