Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 148

Chuong 148Chuong 148
Chuong 148
Lỗ tai Lục Lập đỏ lên, lại ho khan một tiếng không được tự nhiên nói: "Em biết là được."
Nói xong, chân càng ra sức đạp xe.
Đến cửa nhà, Lục Lập cam cặp của Lâm Thanh Chỉ xuống, đi vào trong phòng, nhưng ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn thấy chiếc váy mà Lâm Thanh Chỉ mặc, lại có chút không vui, vừa rồi bị Hoàng Kim Tâm tranh cãi, làm anh quên chuyện này.
Chiếc váy này quá nổi bật.
Anh ngẩng mặt lên hỏi: "Làm thế nào em có thể mặc chiếc váy này đến trường hả? Anh sẽ mua cho em mấy bộ quần áo khác để sau này em mặc tới trường."
"Tại sao em không thể mặc nó."
"Mặc váy đẹp như vậy làm sao có thể chuyên tâm học tập được."
Cô ấy mặc váy đẹp như vậy, người khác làm sao có tâm trạng học tập được chứ.
Lâm Thanh Chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: "Có phải anh lo em sẽ thích người khác đúng không."
Nói xong liền không để Lục Lập tiếp lời, cô liên kiễng mũi chân lên, bàn tay trắng nõn nhéo đầu mũi anh: "Yên tâm, em chỉ thích anh."
"Em đừng nói bừa." Lục Lập có chút nói lắp: "Anh đã biết hết mọi chuyện rồi, em đừng hòng lừa anh."
Người này chính là sẽ mê hoặc lòng người, lấy anh làm thế thân, vậy mà còn nói ra loại lời này với anh, đại lừa đảo!
Lâm Thanh Chỉ còn muốn nói thêm gì đó liền nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh như có thứ gì đó hung hăng nen trên mặt đất.
Sắc mặt hai người trong nháy mắt liền thất kinh, vội vàng chạy vào trong nhà.
Cửa nhà lúc này mở rộng, chỉ thấy bà nội Lâm ngã trên mặt đất, bên cạnh còn có một chén trà bị vỡ vụn, Thạch Hiểu Quyên đang chỉ vào mặt bà nội Lâm lớn tiếng mắng: "Tôi cảnh cáo bà, Lâm Thanh Chỉ là con gái của tôi, chuyện của nó không tới lượt bà làm chủ, tôi..."
Đột nhiên cổ tay bà ta bị người khác nắm chặt.
"Dô...Ô..'
"A... aa" Thạch Hiểu Quyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tay bà ta đột nhiên bị bẻ gãy.
Bà ta vừa đau vừa sợ quay đầu nhìn về phía người vừa tới, phát hiện Lâm Thanh Chỉ nhất thời có chút giậm chân: "Mày, cái đồ bất hiếu này, đến mẹ ruột mà mày cũng dám đánh."
"Ah ah!"Thạch Hiểu Quyên nắm cổ tay né tránh liền bị bà nội Lâm ném cho một chiếc giày.
Bà Lâm cầm giày đuổi theo Thạch Hiểu Quyên: "Cô lại dám đẩy tôi, bà già tôi sống lâu như vậy cũng chưa có ai dám động tới một ngón tay của tôi."
Cuối cùng nhìn người chạy xa, bà Lâm tức giận ném giày, hung hăng nói: "Dam đến nhà tôi, tôi sẽ thả chó cắn cô!"
Bà nội Lâm đi chân trần trở về, Lục Lập vội vàng cầm một đôi dép lê mang qua. Lâm Thanh Chỉ đưa tay đỡ lấy bà Lâm hỏi: "Bà nội, bà cho bà ta vào đây làm gì?"
"Cửa không khóa, cô ta tự mình đẩy cửa vào, nói có thể lo cho con đi học, nếu con trở về bên cô ta, cô ta có thể cho con đi học, bà nói không cần cô ta quan tâm, con đã đi học rồi, cô ta liên nóng nảy, nhất định phải dẫn con trở về, bà muốn kéo cô ta ra ngoài, nhìn thấy cô ta liên thấy phiền, ai ngờ nhất thời không phòng bị cô ta đẩy ngã, tức chết bà rồi."
Nói xong bà nội Lâm lại mạnh mẽ giữ chặt tay Lâm Thanh Chỉ, sốt ruột nói: "Thanh Chỉ à, con ngàn vạn lần không nên về ở cùng cô ta, nhìn bộ dáng sốt ruột của cô ta, chắc là lại muốn lợi dụng con, không biết có thể làm ra chuyện gì, lỡ như cô ta thật sự muốn đem con bán lấy tiền, lúc đó bà biết đi đâu tìm con."
Bà nội Lâm càng nói càng cảm thấy khủng bố, trong lòng khó chịu chịu không nổi.
Nói xong liền hung hăng vỗ vào tay Lâm Thanh Chỉ, tức giận mắng: "Con nhìn con xem, cả này làm cho người khác lo lắng, không được bà phải mua một con chó thật lớn! Lần sau cô ta quay lại bà sẽ thả chó."
Người bỗng nhiên bị nói - Lâm Thanh Chỉ. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận