Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 128

Chuong 128Chuong 128
Chuong 128
Cô đến gần, đưa tay kia của cô vào, trước sau cẩn thận tỉ mỉ sờ cuối cùng còn nhéo một cái, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lục Lập dỗ dành nói: "Của anh tốt nhất nên mới sờ, thật đấy."
Bị ánh mắt chuyên chú của cô nhìn chăm chú, Lục Lập có chút đỏ tai, nhưng trên mặt vẫn cho Lâm Thanh Chỉ một ánh mắt "Coi như em thức thời".
Lâm Thanh Chỉ tự động bỏ qua, quay đầu đi rửa chén.
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Lục Lập có chút đắc ý, anh nhìn về phía người rửa chén, giống như nhớ tới cái gì đột nhiên nhíu mày nói: "Để anh rửa." Nói xong anh liền đi tới.
Lâm Thanh Chỉ thuận miệng cự tuyệt: "Không cần" Mấy cái chén mà thôi, cô cũng không phải không thể rửa.
Nhưng mà...
Lục Lập xách cổ áo Lâm Thanh Chỉ, kéo cô ra, hùng hổ nhìn cô: "Có phải em xem thường anh không?! Đừng quên ai đã sơn móng tay cho eml"
Nói xong liền tự mình đứng trước bồn rửa nước, xắn tay áo lên bắt đầu rửa chén.
Lâm Thanh Chỉ đột nhiên biến thành kẻ coi thường người khác: ...
Lập Lục rửa chén một cách thuần thục, còn không quên cho Lâm Thanh Chỉ một cái ánh mắt "Em xem anh có lợi hại không”.
Lâm Thanh Chỉ cũng thuận theo tán thưởng: "Thật lợi hại."
Lục Lập vừa lòng, lại cúi đầu tiếp tục rửa chén.
Đang rửa chén, đột nhiên, anh "ba" một cái hung hăng đặt cái chén xuống.
"Rầm' một tiếng, chén bát vỡ vụn...
Lục Lập ngước mắt hung dữ nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, hổn hển hỏi: "Có phải em chê anh già đúng không?!"
Anh đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như cô cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, nhất định là ghét bỏ anhI
Lâm Thanh Chỉ vội vàng đưa tay nhặt chén sứ vỡ trong bồn lên, cô sợ người thân không minh mẫn này động vào.
Cô đem những mảnh vỡ vừa nhặt lên ném vào thùng rác, Lục Lập đứng ở một bên vẫn chưa nhận được câu trả lời có chút không nhẫn nại.
Trên mặt anh tỏ rõ thái độ: "Sao em dám làm thế với anh!", đưa tay nắm cằm Lâm Thanh Chỉ nâng lên, ép buộc cô nhìn về phía anh.
Một giọng điệu háo hức mong nghe được câu trả lời thỏa đáng của cô: "Em nói nhanh lên!" "Anh không già một chút nào đúng không?”
Lâm - đột nhiên bị nâng cằm - Thanh Chỉ II...
Cô thở dài một hơi, sau đó đưa tay nâng mặt Lục Lập lên, nhìn anh nghiêm túc nói: "Anh chính là Tiểu Khả Ái của em, sao có thể già được? Không già chút nào, rất đáng yêu." Lục Lập có chút hài lòng, quay đầu lại định tiếp tục rửa chén, anh lại đột nhiên nghĩ đến Lâm Thanh Chỉ trước khi trả lời đã thở dài một hơi.
Anh ngay lập tức quay lại giận dữ hỏi: "Có phải là em chỉ muốn dỗ anh thôi đúng không? Trước khi em nói anh là tiểu khả ái của em, em đã thở dài?! Nói đi! Em đang nói dối anh đúng không?”
Lâm Thanh Chỉ....
Nhìn người gây sự vô lý, cô khống chế xúc động muốn thở dài lần nữa, kiễng mũi chân hôn lên mặt anh một cái sau đó đứng yên giải thích:
"Em thở dài là bởi vì em đang cảm thán, cảm thán mình làm sao có thể thích anh như vậy, anh làm sao lại tốt như vậy chứ-"
Lục - hung dữ - Lập: ... Đột nhiên nhút nhát.
Anh "khụ" một tiếng khô khốc nói: "Được, anh biết rồi."
Suy nghĩ một chút, anh lại nói một câu: "Có điều, em cũng đừng yêu anh quá, anh sẽ áp lực."
Lâm Thanh Chỉ theo lời dỗ dành: "Anh hấp dẫn như vậy, em làm sao có thể không say mê anh chứ, còn không phải tại anh quá tốt hay sao."
Lục Lập thẹn thùng cúi đầu, anh có chút lắp bắp: "Cũng đúng thôi, coi như em có mắt nhìn."
Nhìn thấy người này cuối cùng cũng có thể yên lặng rửa chén, Lâm Thanh Chỉ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đàn ông cố tình gây sự thật ra cũng không dễ dỗ dành lắm.
Rửa chén xong, hai người trở vê phòng.
Lâm Thanh Chỉ đứng ở cửa nhìn Lập Lục trực tiếp đi về phòng của anh, nhướng mày hỏi: "Vừa rồi anh hôn em, hiện tại chén đã rửa xong rồi, anh không cần đến phòng em tiếp tục sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận