Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 84:

Chuong 84:Chuong 84:
Chuong 84:
Lâm Thanh Chỉ đi theo bà nội Lâm vào nhà chính, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.
Bà nội Lâm nhìn về phía cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc hỏi: "Có phải cháu hận mẹ mình hay không?"
Lâm Thanh Chỉ không biết vì sao bà nội Lâm lại hỏi như vậy, cô suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Không có.'
Thạch Hiểu Quyên và cô vốn không có quan hệ mẹ cháu, chứ đừng nói đến việc có tình cảm mẹ cháu phức tạp như vậy.
Bà nội Lâm không tin, bà nắm lấy tay Lâm Thanh Chỉ: "Thanh Chỉ, mẹ cháu nói ra đúng là có chút tật xấu, nhưng một người phụ nữ như cô ấy ở xã hội này sống cũng không dễ dàng, lúc trước cô ấy rời đi cũng không phải là cố ý không mang theo cháu, đều là vì bà luyến tiếc cho nên cô ấy mới không mang theo cháu đi, đây đều là..."
Lâm Thanh Chỉ ngắt lời bà: "Bà nội, bà ấy không liên quan gì đến cháu, chuyện lúc trước cháu đều biết hết cả rồi bà không cần bịa đặt nữa đâu."
Chuyện xưa rất đơn giản, Thạch Hiểu Quyên tái giá không muốn cô liên lụy đến bà ta cho nên đã để cho bà nội Lâm dẫn cô đi, chuyện này không có gì khó hiểu, Lâm Thanh Chỉ cũng không cảm thấy chuyện đó có gì sai trái nên một chút hận thù cũng không có.
Bà nội Lâm bị sắc mặt lúc nói của cô làm bản thân có chút ngập ngừng: "Lỡ như cháu nhớ nhầm thì sao?"
Lâm Thanh Chỉ bất đắc dĩ: "Bà nội, bà vẫn xem cháu là đứa nhỏ ngây thơ không biết gì sao?"
Lúc Lâm Cương Ngọc qua đời, cô đã mười sáu tuổi nên nhớ kỹ.
Bà nội Lâm đột nhiên bị nói thẳng liền tức giận: "Đúng vậy, Cháu chính là một đứa trẻ ngu ngốc! Cháu không ngốc sao lúc ấy cháu không đi theo mẹ cháu? Từ đầu vốn không nên đi theo bà, bà sau này sẽ thành gánh nặng của cháu!"
Đột nhiên bị mắng, Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt mất hứng hơi chu đôi môi nhỏ nhắn không vui: "Ba nội!"
Cô không những thông minh cháu rất xinh đẹp al
Bà nội Lâm nhìn bộ dáng bĩu môi nhỏ của Lâm Thanh Chỉ trong lòng lại có chút khó chịu, cháu gái của bà tại sao lại phải chịu khổ như vậy.
Bà cầm lấy tay Lâm Thanh Chỉ hơi siết chặt: "Chau đối với mẹ cháu đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, mẹ cháu thật ra vẫn nhớ rõ cháu, cô ấy không những muốn đón cháu tới nơi này, cháu nói muốn đến đón..."
Nói đến đây bà nội Lâm vỗ mạnh đùi một cái, đứng lên: "Hỏng rồi, mẹ cháu nói muốn tới đón cháu, hiện tại đây... , chúng ta mau đến nhà ga một chuyến, đừng để cô ấy chờ không thấy người!"
Lâm Thanh Chỉ đứng lên, giữ bả vai bà ấn người ngồi trên ghế: "Không phải Trân Nhị mập nói trong phòng này có điện thoại sao, bà có số của bà ta hay không?"
Thạch Hiểu Quyên sẽ không đến đón, Lâm Thanh Chỉ biết rõ nhưng bà nội không biết.
Trong lúc gọi điện thoại, bà nội Lâm cầm ống nghe nhìn thoáng qua Lâm Thanh Chỉ.
Bà cháu chưa mở miệng, bên kia đã hỏi trước: "Này? Ai vậy?" "A, là Hiểu Quyên phải không? Là tôi, mẹ Thiết Ngọc đây, tôi và Thanh Chỉ đã đến..."
"Bà tại sao cũng tới đây!" Giọng nữ bên kia điện thoại đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng sau đó đã phản ứng lại rất nhanh trở nên khó xử: "Di Lâm, dì xem, nhà chúng cháu hiện tại cháu có một đứa nhỏ, chi phí sinh hoạt ở thành phố Bắc Kinh cũng cao, cháu đây..."
Bà nội Lâm vội vàng nói: "Không cần, không cần, không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ là đưa Thanh Chỉ tới đây."
"Ai, như vậy sao... Cháu nói rồi dì Lâm vốn không phải người như vậy mài"
Nói xong chuyện của bà nội Lâm, bên kia điện thoại giống như mới nhớ tới Lâm Thanh Chỉ: "Thanh Chỉ tới rồi à? cháu bé có ở đó không? Di xem bây giờ trời cũng đã trưa rồi, đứa nhỏ nhà cháu hiện tại liên tục quấy khóc không chịu ăn, cho nên cháu cũng không thể rút ra được thời gian đến đón, dì xem để cho cháu bé tự mình ngồi xe kéo tới đây có được hay không?”
Nghe thấy lời của người bên kia, tay cầm điện thoại của bà nội Lâm khẽ run lên: "Thanh Chỉ chỉ có một mình, cháu bé vừa đến đây, chính cháu bé..."
Nhưng mà bên kia cháu chưa đợi bà nói xong đã nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ ầm ï không muốn ăn cơm, cháu không thể nói được nữa rồi."
"Lach cạch" một tiếng điện thoại cúp máy.
Bà nội Lâm cầm điện thoại, nghe tiếng điện thoại trống rỗng trong lúc nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nếu bà không cùng Thanh Chỉ đi theo đến đây thì sẽ thế nào?
Cháu gái bà đứng một mình ở nhà ga, gầy yếu, cô đơn, không quen biết ai, không biết đường đi, lỡ như gặp phải một kẻ lừa đảo...
Vừa nghĩ đến chuyện sau này, trong lòng bà nội Lâm liền dâng lên một cỗ tức giận.
Đứa nhỏ cô ta muốn ăn cơm, Thanh Chỉ nhà bà cũng chưa ăn đâu!
Bà nội Lâm lạch cạch cúp điện thoại, quay đầu liền hùng hổ nói với Lâm Thanh Chỉ: "Đi, ăn cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận