Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 141

Chuong 141Chuong 141
Chuong 141
Lục Lập cảm nhận được thắt lưng của mình bi buộc chặt, cái đầu nóng bỏng kề sát vào bên hông, Lục Lập có chút không được tự nhiên.
Anh giật giật, chỉ vào chai thuốc đang truyền, nói: "Anh còn đang truyền thuốc."
Lâm Thanh Chỉ giống như không nghe thấy anh nói, trực tiếp vùi mặt vào thắt lưng anh.
Cảm nhận được nhiệt độ đột nhiên áp sát vào thắt lưng, sống lưng Lục Lập căng thẳng, cổ họng cũng căng thẳng: "Em mau tránh ra đi"
Cái người này ngay cả người bệnh cũng không buông tha, thật là không cân mặt mũi mài
Sau đó, anh nghe thấy âm thanh truyền ra từ phía sau lưng và eo mình: "Em xin lỗi."
Nghe nói như vậy, Lục Lập trong nháy mắt sững sờ, nhiều hơn là tay chân luống cuống, anh vội vàng mở miệng nói: "Cái đó là anh muốn ăn, chuyện đó không liên quan tới em."
Nghe anh nói xong, Lâm Thanh Chỉ vẫn tiếp tục nằm sấp trên người Lục Lập không nhúc nhích.
Trong lòng Lục Lập có chút nóng nảy, Lâm Thanh Chỉ tự trách mình như cứa vào lòng anh.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng an ủi: "Thật mà, đều là do anh muốn ăn, chuyện này không liên quan tới em."
Lâm Thanh Chỉ buồn bực nói: “Anh thực sự không trách em sao."
Lục Lập lập tức lớn tiếng nói: "Đương nhiên là không."
Lục Lập vừa nói xong những lời này, sau đó anh liền thấy Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu lên, tươi cười như hoa nhìn về phía anh, đôi mắt đen láy nhẹ nhàng chớp: "Thật sao? Vậy lần sau anh có muốn ăn bữa ăn em nấu không?"
Lục Lập Lập cảm thấy mình bị lừa.
Quả nhiên, phụ nữ đều là kẻ nói dối.
Lục Lập quay đầu, không nhìn cô.
Lâm Thanh Chỉ xoay đầu anh lại cưỡng ép hôn một cái: "Được rồi, cho dù anh không ăn, anh vẫn là tiểu khả ái của em."
Lục Lập trong nháy mắt từ cổ đến mặt đều đỏ lựng.
Bởi vì chỉ là ngộ độc thực phẩm nhẹ, hơn nữa có chút mất nước, bác sĩ gỡ bình nước truyên ra, nói nếu còn khó chịu sẽ truyên thêm.
Lúc Lâm Thanh Chỉ dắt Lục Lập trở về, hai vị lão nhân nghe được động tĩnh trong nháy mắt đều từ trong phòng mình đi ra.
Lần này nhìn thấy anh thật sự không có việc gì, hai người mới thực sự yên tâm đi ngủ.
Thế mà, sáng sớm hôm sau, mẹ Lục lại tới.
Bà nhìn mặt đứa con trai vẫn có tinh thần, lúc này mới xem như yên tâm.
Tuy Lục Lập không cho nói cho người nhà biết, nhưng buổi sáng sau khi bà ngoại Lục biết sức khỏe Lục Lập cơ bản ổn định, bà liền gọi điện thoại cho mẹ Lục.
Mẹ Lục nhận được điện thoại liền tới. Lục Lập ngoại trừ khi còn bé bệnh nguy kịch vài lần, lớn lên hầu như cũng không sinh bệnh gì nữa, lần này vừa nghe lục lập bị bệnh, bà liền nghĩ đến cảnh Lục Lập khi còn bé thiếu chút nữa chết, càng nghĩ càng lo lắng.
Sáng sớm, bà liền tới đây.
Nhìn thấy Lục Lập không sao, bà mới yên tâm.
Nhìn Lục Lập bà liền trêu chọc: "Ai u, bây giờ tinh thần vẫn còn rất tốt ha? Tối hôm qua, mẹ nghe nói là Thanh Chỉ bế con vào viện."
"Mẹ!" vừa nghe thấy chữ "bế", Lục Lập liền có chút sốt ruột, tức giận giải thích: "Đó là một chuyện ngoài ý muốn!"
"Được, được, được, ngoài ý muốn." Mẹ Lục cười khoát tay áo, bà đưa tay bỏ đồ lên trên bàn: "Con đó, bình thường đều không có nhà, mẹ mang chút đồ của con qua đây, thuận tiện mang cho con dâu mấy bộ quần áo mới."
"Con dâu gì!" Lục Lập vội vàng giậm chân: “Con không có."
Bà Lục nhún nhún vai: "Được rồi, con không có thì không có, con dâu của mẹ không được sao?"
Nói xong liên không để ý tới anh nữa, đi tìm Lâm Thanh Chỉ.
Nơi này mẹ Lục cũng quen thuộc, dù sao con trai và mẹ bà đều ở đây, thỉnh thoảng bà cũng sẽ tới đây một chuyến, đối với Lâm Thanh Chỉ cũng rất thân thiết như bạn thân vậy.
Sở thích và gu ăn uống của hai người đều rất giống nhau, đều thích những thứ sáng sủa, cho nên mẹ Lục nhìn thấy quần áo thích hợp cho con bé liên mua mang qua.
Bà Lục xách đồ đi thẳng đến phòng Lâm Thanh Chỉ, gõ cửa.
"Cốc... cốc... cốc..."
"Vào đi."
Mẹ Lục đi vào liền nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ đang ngồi trước bàn làm việc, đang dùng ván gỗ kẹp trang sách đặt ve phía máy ép sách, cười nói: "Đang sửa sách sao."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận