Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 135
Chuong 135
Bọn họ mới đến Bắc Kinh, không đáng để cho tên ngốc Lưu Kiến Kiến làm cho bất ổn.
Nghe Tôn Minh Thiên nói, Lưu Tinh Tinh liền tiếp lời: “Anh ta ve nhà chắc chắn không dám nói là do ai đánh đâu! Vốn dĩ là do anh ta động thủ trước, bỏ tiền ra mà bị bắt quả tang tại chỗ, chứng cứ thuyết phục, nói ra thì tôi thấy người xấu hổ nhất chính là anh ta! Anh ấy sau này sẽ không dám lộn xộn trong giới nữa đâu."
Tôn Minh Thiên nghe cô ta oang oang nói nhất thời nói hết những lời anh ta muốn nói rồi, lập tức giận nói: "Hàng ngày cô là người có năng lực nhất, cô hôm nay không phải muốn đến tìm Thanh Chỉ so tài sao? Tôi sẽ không coi thường cô nữa nếu cô biết cố gắng!"
Lời của Tôn Minh Thiên nói làm cho Lưu Tỉnh Tinh nhảy lên, cô duỗi chân đá vào lên ghế của Tôn Minh Thiên.
Tôn Minh Thiên không hề chuẩn bị liền bị đá vào cái mông đến rơi xuống đất, trong tay vẫn cầm chắc bát cơm, nhìn Lưu Tỉnh Tỉnh không thể tin được.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Thanh Chỉ đã nói trước.
Chỉ thấy cô nhếch mày nhìn Lưu Tinh Tinh nói: "Cô còn muốn so tài sao?"
Lúc đó người khóc chảy nước mắt nước mũi không phải cô ta sao?
Lưu Tinh Tinh nhanh miệng trả lời: "Cô đừng nghe anh ta nói bậy, tôi vốn không muốn so tài gì cải"
Tên chó Tôn Minh Thiên, cô chỉ là phô trương cho cậu thấy mà thôi, có cần thiết phải vạch trân cô ra như vậy không, tức chết mài
Lưu Tỉnh Tinh giải thích xong nhưng vẫn còn sợ Lam Thanh Chỉ không tin, cô ta lập tức nóng nẩy, nhanh chóng rút trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô nói: "Cái này, tôi là muốn đến để đưa danh thiếp cho cô! Tôi mới mở một tiệm bán đồ trang điểm, muốn mời cô đến khai trương!"
Lâm Thanh Chi khẽ nhếch khóe mắt khi nhìn thấy tấm danh thiếp vàng đưa trước mặt, liền vươn tay nhận lấy.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy danh thiếp kiểu thế này, bên trên là ba chữ Lưu Tinh Tinh, bên dưới là chức vụ của cô ta: Bà chủ mỹ phẩm Tinh Tinh.
Lâm Thanh Chỉ nhìn Lưu Tinh Tinh hỏi: "Mọi người đều có danh thiếp như thế này sao? Đây là vật chuyên môn dùng để giới thiệu bản thân sao?"
Cô nhớ rằng cột tiêu đề trên tấm thẻ mà Lục Hành đưa ngày hôm qua có đề là đạo diễn.
Nếu như danh thiếp được làm như thế này thì cô có phải cũng nên làm một tấm không?
In bên trên là: Chủ thợ sửa sách, như vậy người khác nhìn vào sẽ biết ngay cô làm nghề gì.
Lâm Thanh Chỉ cảm thấy màu vàng trên tấm danh thiếp này rất đẹp, tiết kiệm được phần giới thiệu bản thân, chỉ cần nhìn vào là mọi người đã biết cô làm cái gì rồi.
Nghe được vấn đề này của Lâm Thanh Chỉ, còn không đợi Lưu Tinh Tinh nói, Lục Lập đã nhìn về phía cô trả lời: "Cũng coi như là dùng để giới thiệu, như vậy mọi người sẽ biết cô làm nghề gì, nếu như người ta cần đến phương diện đó, thì sẽ thông qua số điện thoại trên danh thiếp để liên hệ với cô."
"Ừ" Lâm Thanh Chỉ gật đầu, quả nhiên giống với suy nghĩ của cô. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lập hỏi: “Anh có danh thiếp không?"
Nếu không có, cô sẽ làm thêm một tấm, chức vụ ghi là: Người của chủ thợ sửa sách, như vậy người khác nhìn vào sẽ biết ngay Lục Lập là ai.
Nghe thấy lời của Lâm Thanh Chỉ, động tác uống nước của Lục Lập dừng lại.
Anh không có danh thiếp.
Anh cả ngày ăn uống chơi bời, nhiều nhất là đầu tư cùng với một vài bạn bè không tốt, lấy đâu ra danh thiếp.
Lẽ nào trên danh thiếp viết: Nhị thiếu gia ăn uống chơi bời??
Lần đầu tiên Lục Lập mới nhìn rõ thân phận của mình như vậy.
Tôn Minh Thiên nhìn vẻ mặt càng đen lại của Lục Lập, còn cho rằng anh bị nghẹn nước, mở miệng giúp anh nói: "Anh ấy không... AI"
Chân của Tôn Minh Thiên đột nhiên bị đá một phát.
Lục Lập sắc mặt lạnh lùng nhìn Tôn Minh Thiên một cái: "Sao vậy? Bị nghẹn cơm sao? Nào, uống ngụm nước." Nói xong liền đem cốc nước của mình mạnh mẽ đưa vào tay cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận