Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 76:
Chuong 76:
Trên đường trở vê nhà, Lục Lập vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện anh không tìm được quyển nhật ký.
Anh trái phải trên dưới đều thử không ngừng thăm dò Lâm Thanh Chỉ mấy lần: "Cô thật sự không nhớ ra mình có quyển sổ nào sao? Cô thật sự chưa bao giờ viết nhật ký sao?"
"Tôi nói cho cô biết, nhật ký đối với cuộc sống là một loại kỷ niệm, sau này chờ đến khi già cô còn có thể lấy ra xem, cô ngàn vạn lần phải quý trọng đừng có ý định không tìm về, nếu không sẽ có người nào đó nhìn thấy cô viết cái gì thì sao..."
Lâm Thanh Chỉ đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Lục Tiểu Lập, có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh có ổn hay không?"
Lục Lập trong nháy mắt đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Nực cười, tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ, nhật ký của cô đối với tôi thì có liên quan gì, có cho tôi cũng không muốn xem chút nào."
Tôn Minh Thiên: Thế người vừa rồi thiếu chút nữa đã chui vào dưới gầm giường không phải anh thì là ai?
Nhưng bất luận Lục Lập nói bóng nói gió như thế nào, đáp án nhận được cũng chỉ là sự khẳng định không có của Lâm Thanh Chỉ, giống như quyển nhật ký kia căn bản chưa từng tồn tại.
Cuối cùng, anh lại nghĩ đến một chuyện, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ hỏi một câu kỳ quái: "Lúc cô từ khu quân đội trở về, những cuốn sách của cô có mang về theo hay không?”
Lâm Thanh Chỉ: "Có mang theo..."
Lục Lập nháy mắt trong lòng liền hưng phấn, anh biết ngay mà...
Lâm Thanh Chỉ: "Nhưng đều đã bán lấy tiền hết rồi."
Lục Lập:...
Lục Lập phẫn nộ mở miệng: "Sao cô có thể tùy tiện bán đồ như vậy? Cô như vậy..."
Lâm Thanh Chỉ liếc nhìn anh không vừa mắt, một cước đá vào mông anh: "Thành thật một chút."
Lục Lập vỗ vỗ mông, không biết nghĩ đến cái gì ngẩng đầu đứng thẳng liếc cô một cái.
Anh cảm thấy Lục Tiểu Lập kia có thể cũng không quan trọng như vậy, dù sao cuối cùng cũng bị bán đi.
Buổi chiều, bà ngoại Lục và bà nội Lâm cùng nhau trở về.
Bà ngoại Lục nhìn thấy Lục Lập liền hỏi: "Buổi trưa có ăn cơm hay không?"
"Có, đến nhà Tôn Minh Thiên ăn."
"Thằng nhóc này thật là... Cháu trở ve lấy chút đồ mang sang đưa cho nhà họ Tôn đi."
"Vâng."
Bà nội Lâm bên này trực tiếp gọi Lâm Thanh Chỉ nói chuyện.
Hai người vào phòng, ngồi đối diện với nhau.
Bà nội Lâm nhìn Lâm Thanh Chỉ muốn nói lại thôi, im lặng một hồi lâu mới chậm rãi kéo tay cô nói: "Thanh Chỉ, cháu xem phòng ở của chúng ta đều đã sụp đổ hết rồi, cháu nói xem chúng ta đổi sang chỗ khác có được hay không?"
Nhưng không đợi cô trả lời, bà nội Lâm đã tiếp tục nói: "Nhà sửa lại cũng tốn rất nhiều thời gian, chúng ta trực tiếp đi đến một nơi có sẵn nhà để ở nhé, cháu cảm thấy thành phố Bắc Kinh thế nào?"
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày: "Thành phố Bắc Kinh?"
Bà nội Lâm cười võ vỗ tay cô nói: "Cháu quên rồi sao? Trước kia cha cháu còn nhắc tới chờ nó nghỉ phép liền dẫn cháu đi chơi, cháu còn nói với cha cháu sau này phải thi đậu đại học nơi đó để giành vinh quang cho nói"
Lâm Thanh hồi tưởng lại chuyện bà kể trong mớ ký ức mơ hồ.
Bà nội Lâm: "Đúng rồi, cháu có nhớ mẹ cháu không? Mẹ cháu ở Thành phố Bắc Kinh bên kia viết thư đến, nói muốn đón cháu qua bên đấy."
Bà có chút tận tình khuyên bảo: "Cháu cũng đừng trách mẹ mình, cô ấy là một người phụ nữ cũng không dễ dàng, cháu xem, hiện tại bên kia cô ấy vừa ổn định không phải đã lập tức gửi thư cho cháu hay sao, còn nói muốn đón cháu đến thành phố Bắc Kinh rồi an bài cho cháu một trường học tốt!"
Trường học? Học tập?!
Vậy không được!
Lâm Thanh Chỉ quyết đoán cự tuyệt: "Không cần, cháu không đi, nơi này rất tốt."
Bà nội Lâm sờ sờ tóc cô, ôn nhu nói: "Bà nội lớn tuổi rồi, thân thể xương cốt cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, chỉ dựa vào tiền hỗ trợ hưu của cha cháu làm sao đủ? Vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì... Cháu đến thành phố Bắc Kinh ít ra sau này còn có người chiếu cố."
Nghe bà nội Lâm nói như vậy, Lâm Thanh Chỉ cự tuyệt: "Cháu có tiền, cháu có thể..."
Lời còn chưa dứt đã bị Bà nội Lâm cắt ngang: "Cháu không được đi nhặt rác nữa, phải đi thành phố Kinhl"
Vừa rồi còn có thể thuyết phục, nhưng hiện tại bà đã có chút cường ngạnh.
Lâm Thanh Chỉ cũng bướng bỉnh: "Không đi."
Nghĩ lại một lần nữa, lại khẳng định tiếp: "Chau sẽ không đi!"
Cuối cùng mặc kệ bà nội Lâm nói như thế nào, cô cũng không đi, giống như là đứa nhỏ đang cùng người lớn đối nghịch.
Lục Lập còn ở cái chỗ này, Lâm Thanh Chỉ dù thế nào đi nữa cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận