Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 129
Chuong 129
Lục Lập đang định vào phòng trong nháy mắt xoay người nhìn cô vẻ mặt đau lòng: "Em là một cô gái, sao em có thể như vậy! Em phải học cách bảo vệ bản thân, em có hiểu không?! Đừng mời đàn ông vào phòng! Nói năng bậy bạt"
Nghe anh nói xong, Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt biến thành một gương mặt dì ghẻ, nếu không phải vì anh say, thật muốn đánh anh một trận, nhưng vừa nghĩ đến người này say liền thích cố tình gây sự, hơn nữa còn khó dỗ dành.
Quên đi, tối nay vẫn nên để cho cô ngủ một giấc đàng hoàng đi.
Vì vậy, cô đem một gương mặt không chút biểu cảm nói: "Em biết rồi, anh đi ngủ đi."
Lục Lập thấy cô nghe lời, nhất thời liền cao hứng .
Nhưng khi nhìn thấy cô nôn nóng muốn vào phòng, anh liền tỏ thái độ bất mãn.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt lại tràn ngập chỉ trích: "Sao em có thể dứt khoát rời đi như vậy!"
Không đợi Lâm Thanh Chỉ trả lời, anh liền tiếp tục tố cáo: "Em thực sự là một giây cũng không muốn gặp anh sao?! Vừa rồi còn nói anh là tiểu khả ái của eml Bây giờ anh không phải là tiểu khả ái của em sao?! Làm sao em có thể lập tức quay đầu dời đi như vậy! Một giây cũng không muốn ở lại. Em là đồ lừa đảo!"
Đồ lừa đảo Lâm Thanh Chỉ: ...
Cô nhìn vẻ mặt khiếu nại, nhất thời muốn đưa tay nâng trán, nhưng lại sợ anh suy nghĩ nhiều, đành phải nhếch khóe miệng, cong miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, khẽ dỗ dành: "Em chỉ muốn nhanh chóng quay trở về phòng đi ngủ, như vậy em có thể nhanh chóng nhìn thấy anh trong giấc mơ."
Nghe Lâm Thanh Chỉ nói, Lục Lập có chút thẹn thùng: "Đúng... , đúng không?”
Sau đó, anh lại cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nhìn về phía cô: "Em thực sự quá dính người!"
Lâm Thanh Chỉ đột nhiên dính người:...
Lục Lập chỉ trích xong, nhìn Lâm Thanh Chỉ còn đứng ở cửa, chậm rãi, anh nâng cằm mở miệng như bố thí nói: "Nhưng mà, vì thỏa mãn nguyện vọng của em, anh cũng sẽ nhanh chóng đi ngủ để em trong mộng, em đi ngủ đi. Lát nữa gặp."
Nói xong anh liền nhanh chóng đi vào phòng, giống như thật sự muốn nhanh đi vào trong mộng để gặp Lâm Thanh Chỉ vậy.
Lâm Thanh Chỉ nhìn cửa phòng cách vách cuối cùng cũng đóng lại nặng nề thở dài một hơi.
Làm phụ nữ thật khó.
Lâm Thanh Chỉ trở về phòng thu dọn lại một chút, thay quân áo thoải mái rồi nhét mình vào trong chăn.
Nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Lâm Thanh Chỉ mở mắt ra, nhìn trần nhà.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Chợt nhớ ra điều gì đó, Lâm Thanh Chỉ chỉ có thể luyến tiếc thở dài, cô xốc chăn đứng dậy đi mở cửa.
Quả nhiên, Lục Lập đứng ở cửa vẻ mặt ủy khuất: "Anh không ngủ được, anh muốn..."
"Ôi, thổi đi.Không đợi anh nói xong, Lâm Thanh Chỉ liền đưa cổ tay của cô qua, trên cổ tay trắng như ngọc mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vết han đỏ hình tròn, gần như sắp biến mất.
Lục Lập nhìn cổ tay vươn tới trước mắt anh, đau lòng bắt đầu thổi, thổi xong còn không quên hỏi Lâm Thanh Chỉ: "Còn đau sao?"
"Không đau."
Lục Lập lại đau lòng thổi hai cái, giống như không nghe lâm Thanh Chỉ trả lời, an ủi cô nói: "Thổi thêm nữa sẽ không đau nữa."
"Phù phù.”
Lâm Thanh Chỉ cảm thụ được từng trận gió ấm thổi tới trên cổ tay, lại nhìn người trước mặt cúi đầu đau lòng thổi khí cho mình, yên lặng một hồi.
Sau đó, cô đưa tay hung hăng xoa đầu anh một cái, nói: 'Không đau, một chút cũng không đau."
Quả thật cô căn bản chưa từng đau, nhưng Lục Tiểu Lập sẽ cảm thấy cô đau, không cho anh thổi một cái anh sẽ không ngủ được.
Lục Lập dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục thổi, cho đến khi anh cảm thấy tốt mới thật sự tốt.
Dưới ánh trăng trắng ngà, trước cửa gỗ màu nâu, một người đứng ngáp để cho người kia cầm cổ tay thổi, người kia vừa thổi vừa đau lòng sờ sờ sau đó lại hỏi một bên có đau hay không.
"Còn đau không?”
"Không đau.”
"Phù phù... Còn đau không?”
"Không đau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận