Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 115
Chuong 115
Chào hỏi xong, Trân Hùng nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, trong mắt không ngừng loé lên sự kinh ngạc, trái tim của chàng trai rung động, cậu nhìn Lâm Thanh Chỉ vừa định mở miệng nói thì...
Đột ngột, ánh mắt của cậu đã bị Lục Lập ngăn lại.
Kế tiếp nghe thấy Lục Lập ủ rũ hỏi: "Tôi rất già sao?"
Trân Hùng bị anh hỏi mơ hồ trả lời: 'Lục... anh Lục?”
Câu hỏi này là sao?
Lục Lập cúi đầu xoăn xoắn vạt áo, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ là lớn hơn cậu vài tuổi thôi, không cần gọi là anh." Giọng nói của anh vô cùng tự nhiên, thể hiện sự phong độ.
Trần Hùng tức khắc có chút vừa mừng vừa lo, có điều cậu lại lập tức ưỡn thẳng ngực nói: "Như vậy đâu có được, anh Lục là anh trai của Thanh Chỉ cho nên sau này cũng sẽ như là anh trai của em!"
Câu nói này rõ rang là nói bản thân đang có ý đối với Lâm Thanh Chỉ.
Rượu xanh, rượu đỏ, rượu trắng, rượu tím...
Mắt Lâm Thanh Chỉ quét qua một lượt chỗ rượu trên sofa, trong lòng bắt đầu tính toán lát nữa phải uống như thế nào mới sảng khoái, căn bản là không nghe thấy hai người kia đang nói cái gì.
Cô mấy trăm năm đã không được ngui mùi rượu rồi, bây giờ có chút bồn chồn.
Lục Lập sau khi nghe được lời Trân Hùng nói liền nghiến răng đến sắp vỡ ra rồi, lại liếc xéo cái người đang thờ ơ với những gì Trân Hùng nói, người còn có chút kích động, ngực phập phồng vì tức giận.
Tôn Minh Thiên nhìn ra có gì đó không ổn, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng dậy đưa tay vỗ vỗ vào vai Trần Hùng cười nói: "Trân Hùng à, lần trước cậu nói đầu tư cái gì, đến đây, tôi và cậu nói chuyện..."
"Ai..., ai ai... , đợi, đợi một chút, tôi, Thanh Chỉ..."
Đương nhiên không để Trân Hùng nói hết câu, Tôn Minh Thiên đã nhanh chóng đưa anh ta rời đi.
Người đi rồi, Lục Lập dựa vào sau ghế ngồi.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn người đang bắt đầu bưng đủ loại rượu trên bàn, vừa ngồi xuống vừa nghĩ tới chuyện gì đó trong lòng.
Đột nhiên, anh liếc cô một giây liền ôm lấy cô, âm thanh có chút căng thẳng: "Đây là bị làm sao?"
Chỉ nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn mềm mại của Lâm Thanh Chi đột nhiên hằn lên một vòng tròn đỏ tím, một số chỗ còn lại còn có mấy vết màu xanh lục ẩn hiện trông đặc biệt dễ thấy trên làn da trắng sứ của cô.
Lâm Thanh thuận theo lời Lục Lập nói nhìn xuống tay mình tuỳ ý nói: "Không có gì." Da cô vốn như vậy, rất dễ dàng để lại dấu ấn, không có gì phải để ý.
Lục Lập nghĩ đến vừa nãy mình nắm chặt tay cô không buông, nhất thời sắc mặt có chút có coi.
Giận bản thân mình.
Nhìn cái người vẫn đang cầm rượu trong tay, Lục Lập nghiêm giọng nói: "Đừng động đậy, tôi thổi cho cô... PhùI"
Đúng lúc này Lục Lập muốn cúi đầu xuống thổi cho Lâm Thanh Chỉ, Lâm Thanh Chỉ nhìn ra được động tác của anh lập tức đưa tay tát lên mặt anh một cái rồi đẩy anh ra.
Lâm Thanh Chỉ cau mày nhìn Lục Lập nghiêm trọng nói: "Tôi không đau, anh đừng có động vào, đi ra đi đừng làm phiền tôi."
Lâm Thanh Chỉ chỉ cân nhìn động tác của anh là biết anh muốn làm gì, kiếp trước cô và người khác đánh nhau bị thương, Lục Lập cũng như vậy phồng mang trợn má lên thổi cho cô, không cho thổi thì không đi ngủ.
Bây giờ nhìn thấy động tác của anh, lập tức đẩy anh ra luôn, ở đây bao nhiêu người, không để cho cô chút mặt mũi sao?
Sau khi đẩy anh ra, Lâm Thanh Chỉ ngồi bên cạnh anh còn cách xa anh một chút rồi cảnh cáo anh nói: "Đừng có qua đây, tôi không đau."
Nói xong, vẫn không quên đem hết rượu trên bàn sang bên chỗ cô ngồi.
Lục Lập bị Lâm Thanh Chỉ từ chối lồng ngực trở nên tắc nghẽn.
Liếc nhìn đến ánh mắt của Lưu Khánh.
Anh lập tức dựa vào sau ghế, thầm thì nói: 'Là cô ta nghĩ quá nhiều thôi."
Cảm giác như vậy giống như che giấu cái gì, anh vắt chân lên lại đổi tư thế ngồi, tay dựa lên sau nhẹ một chút, nhàn nhạt nói: "Tôi vốn không muốn thổi."
Tay Lưu Khánh bóp nhẹ ly rượu một cái, ngước mắt nhìn anh nói: "Hử?"
Anh có nói cái gì sao?
Anh còn muốn thổi? Thổi cái gì???
Bạn cần đăng nhập để bình luận