Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 183
Chuong 183
Tôn Minh Thiên nhìn sợi dây chuyền không dám nói thẳng, lại nhìn Lục Lập đợi anh trả lời.
Lâm Thanh Chỉ nghe được lời Tôn Minh Thiên nói, lông mày vô thức nhíu lại: "Cái gì mà vẫn luôn tìm cái này? Tìm cái gì?"
Tôn Minh Thiên phàn nàn: "Cô không biết đâu, Lục Lập từ nhỏ đã tìm đồ gì đó, có điều mọi người không biết anh ấy tìm cái gì, anh ấy lúc nhỏ còn bị người ta lừa không biết bao nhiêu lần!"
Nói đến đây Tôn Minh Thiên tức giận nói: "Lần trước xảy ra chuyện ở thôn Tiểu Thanh đó, cũng là vì Lục Lập lại đi tìm đồ vật đó, không thì con chó Trương Lục đó sao có thể dễ dàng tính kế như vậy được.
Là anh trai của Lục Lập, những gì Trương Lục làm anh cũng đều biết hết.
Tôn Minh Thiên bất bình nói cho Lâm Thanh Chỉ nghe, Lục Lập vì món đồ này mà bị tính kế không biết bao nhiêu lần...
Lục Lập đứng bên cạnh tâm trạng chấn động lúc nãy cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh dần dần siết chặt sợi dây chuyền trong tay, sau đó đưa tay đem Tôn Minh Thiên vẫn đang nói luyên thuyên đuổi ra khỏi nhà.
"Ai ai ai, anh Lục?”
Lục Lập đẩy hẳn ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Anh và chị dâu cậu có chuyện cần nói."
Nói rồi Lục Lập đóng cửa lại.
Tôn Minh Thiên:...
Có sắc quên bạn!
Trong phòng Lâm Thanh Chỉ nhìn người đang đi đến liền hỏi: “Anh vẫn luôn tìm cái này sao?"
"ừỪ"
"Tại sao?"
Lục Lập nhìn cô nói: “Anh cũng muốn hỏi tại sao."
Điều này khiến Lâm Thanh Chỉ hiểu thế nào, cô có chút đau đầu.
Thật muốn lôi 3208 quay lại đánh một trận, e rằng là 3208 đã làm một hành động nhỏ nào đó rồi.
Lâm Thanh Chỉ với tay ra lấy hộp cơm, đem hết đồ ăn ra bày lên bàn, cô cúi đầu xuống không có biểu cảm gì hỏi: "Một sợi dây không đáng tiên, có đáng không?”
"Sao em biết được nó ở chỗ của anh không đáng?”
Lâm Thanh Chỉ không nói gì, cầm đũa lên nhìn anh một cái nói: "Ăn cơm đi."
Lục Lập không biết vì sao trong lòng có chút tắc nghẽn.
Cuối cùng, anh cúi đầu như thể đang giận dỗi, cam bát lên cúi đầu và miếng cơm thật to, thức ăn cũng không thèm ăn.
Trong lòng Lâm Thanh Chỉ kỳ thực cũng có chút khó chịu, nghe thấy những chuyện mà Tôn Minh Thiên nói cô mới biết được rằng khi những ngày tháng cô chưa xuất hiện thì thật ra anh vẫn luôn tìm cô rồi. Trong lòng cô đều dâng lên cảm giác chua xót, dường như có một chất lỏng muốn đổ vào trong mắt, nhưng tính cách của cô lại không cho phép nó trào ra, trên mặt lại lộ ra tư thế rất điềm tĩnh.
Giống như là không quan tâm vậy.
Trong khoảng sân vắng vẻ, cửa phòng ăn rộng mở, trên chiếc bàn gỗ màu đỏ, một người nhẹ nhàng ăn cơm, còn người kia thì cúi đâu nhét đầy miệng.
Cả hai dường như đang che giấu điều gì đó theo cách riêng của mình.
Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ không nhịn được đưa tay kéo bát cơm của Lục Lập xuống, gắp thức ăn cho vào bát nói: "Ăn chút đồ ăn đi."
Lục Lập bỏ bát trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ cũng nhìn lại Lục Lập.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, thế nhưng trong mắt anh lại mang theo vài phần cố chấp và bướng bỉnh không giải thích được, giống như muốn cô cho anh một đáp án.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy hạt cơm dính trên mặt anh, dừng lại một chút.
Cô đưa tay lên lấy hạt cơm trên mặt anh xuống, sau đó đút vào mồm chả mình.
"Không được lãng phí ngọc thực.”
Thời khắc Lục Lập thấy cô đưa tay đến tim đập liên hồi không sao giải thích được, lúc nhìn thấy cô cho hạt cơm vào mồm, trong phút chốc tim anh đập dữ dội giống như muốn nhảy ra ngoài.
Đập đến nỗi cổ họng của anh phát ngứa, não mất trí nhớ, anh cảm thấy tất cả câu trả lời dường như không còn quan trọng nữa, chỉ cần cô tồn tại là được rồi.
Lâm Thanh Chỉ không nhìn anh nữa, cầm đũa lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Cưới đi."
Thần sắc tự nhiên giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Lục Lập đứng bật dậy nói: "Em nói thật sao!"
"ừỪ"
Như thể sợ rằng giây tiếp theo Lâm Thanh Chỉ sẽ thay đổi, một loạt hành đồng của Lục Lập diễn ra nhanh chóng phi thường.
Đứng bên ngoài cục đăng ký, Lâm Thanh Chỉ cầm hai cuốn sổ nhỏ trên tay, vẫn có một loại cảm giác không chân thực khó giải thích.
Đây là... Kết hôn rồi sao?
Cuốn sổ màu hồng, trong tay Lục Lập có chút tài liệu, cuối cùng là của anh rồi.
Sau đó anh không để ý ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, trước con mắt của mọi người anh kích động nhấc bổng cô lên động tác rất nhanh xoay vài vòng.
Cuối cùng cũng kết hôn rồi.
Lâm Thanh Chỉ bị anh xoay đến chóng mặt, ngay khi đầu của Lục Lập tiến sát lại định hôn thì Lâm Thanh Chỉ liên giữ chặt mặt của anh nói: "Cách xa em một chút."
Lúc này Lục Lập không quan tâm, ngoại trừ sự vui mừng thì không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của anh lúc này.
Cuối cùng, khi bà nội Lâm và người nhà Lục gia đều ngồi vào bàn, bọn họ đều không dám tin nhìn chằm chằm vào hai cuốn sổ đỏ trên bàn.
Bọn họ tuy rằng có dự cảm hai đứa sẽ kết hôn thế nhưng lại không nghĩ nhanh như vậy.
Điều này, nháy mắt hai đứa đã lấy được đăng ký rồi!
Vậy thì hôn lễ cũng không thể trì hoãn nữa, tất cả mọi người đều đột nhiên trở nên bận rộn.
Lâm Thanh Chỉ đờ đẫn giống như là đang nằm mơ vậy, cô không nghĩ rằng cô chỉ nói ra có hai chữ mà tất cả lại có thể nhanh như vậy.
Những người nhận được lời mời đám cưới của Lâm Thanh Chỉ cũng không dám tin, bọn họ vừa mới tốt nghiệp mà Lâm Thanh Chỉ đã kết hôn rồi, thật nhanh quá đi!
Đám cưới nhà họ Lục rất sang trọng và hoành tráng, còn mời đến một nhiếp ảnh gia đặc biệt đến để ghi lại toàn bộ quá trình.
Dì Tôn biết được chân tướng sự việc, mặc dù có chút đáng tiếc Lâm Thanh Chỉ không thể trở thành cháu dâu của bà được, thế nhưng Lục Lập cũng là một chàng trai trẻ tuổi ưu tú, hai gia đình lại thân thiết như vậy, đối với Lâm Thanh Chỉ mà nói thực sự là càng hợp với Lục Lập hơn, vì vậy bà cũng đến để gửi lời chúc mừng chân thành nhất đến hai người.
Lã Hành không đến, anh ta không dám, có một số việc thực sự có thể là do số phận sắp đặt.
Sau khi hoàn tất, Lâm Thanh Chỉ bối rối ngồi trên giường cưới trong bộ váy cưới màu đỏ.
Cô đưa tay lên xoa xoa bụng, cô đói rồi.
Đang nghĩ đến thì Lục Lập trên mặt tràn đầy ý cười bê bát sủi cảo đi đến.
"Đói rồi phải không? Anh đút cho em."
Lâm Thanh Chỉ ngồi ở mép giường, ăn từng miếng sủi cảo mà Lục Lập đút tới, hai má trắng nõn ăn bị sủi cảo làm cho phồng lên khiến khuôn mặt cô trở nên đáng yêu thêm vài phần.
Lâm Thanh Chỉ ăn sủi cảo, cảm thấy rất hài lòng sau khi có chút đói bụng.
Bỏ đi, sau khi đói có thể ăn được sủi cảo cũng tốt rồi, kết hôn thì kết hôn.
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thanh Chỉ, trong lòng Lục Lập có chút ngứa ngáy, anh giật mạnh chiếc thìa lại.
Lâm Thanh Chỉ miệng cắn vào không khí, liền kêu lên một tiếng, nghe rõ tiếng răng đập vào nhau.
Lâm Thanh Chỉ vừa trừng mắt nhìn thì Lục Lập đã tiến đến hôn cô một cái.
Nhịn không nổi rồi.
Lục Lập đem bát đặt lên trên đầu tủ.
Anh dơ tay lên kéo cô lại gần, áp sát bên tai cô thấp giọng nói: “Anh cũng đói rồi."
Mặc kệ đôi chân của Lâm Thanh Chỉ đạp loạn trong không khí.
Đèn tắt "phụt" một tiếng.
[Hoàn chính văn]
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận