Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 90:
Chuong 90:
Mấy ngày nay bà nội Lâm vẫn luôn chờ Thạch Hiểu Quyên gọi điện thoại đến, bà cho rằng Thạch Hiểu Quyên nếu không nhìn thấy người sẽ sốt ruột nên muốn cho cô ta gấp gáp một phenl
Nhưng không ngờ đến người ta không những không gọi điện thoại tới mà đến ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy, giống như là căn bản cô ta đã quên mất mình còn có một đứa con là Lâm Thanh Chỉ.
Nghĩ đến đây bà nội Lâm liền tức giận, may mắn bà đã đi theo!
Nhưng mà bà cũng không dám cứ như vậy mà mang theo Lâm Thanh Chỉ trở về, lỡ như con bé xảy ra chuyện gì... Thanh Chỉ chỉ cần còn ở thành phố Bắc Kinh thì Thạch Hiểu Quyên vẫn có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng mà để bà luôn ở trong nhà đợi bà không chịu được, không chỉ bà không chịu được đến bà ngoại Lục cũng không chịu được.
Lớn tuổi rồi, bà đã quen với việc làm luôn tay luôn chân, bây giờ đột nhiên bắt bà ngồi ở một chỗ cái gì cũng không làm, cũng không có người đi dạo cùng bà cảm thấy cả người rất không dễ chịu.
Cho nên bà nội Lâm đã cùng bà ngoại Lục bàn với nhau xem có chuyện gì mình có thể làm hay không, khi nhìn thấy ven đường có rất nhiều người bán đồ ăn vặt hai bà liên nghĩ đến mình cũng có thể bày sạp buôn bán thứ gì đó, thành ra chỉ sau một lúc trò chuyện hai người đã ngay lập tức hòa hợp ăn ý với nhau.
Hai bà đều cảm thấy nếu quốc gia đã cho phép làm ăn vậy thì chứng tỏ rằng quốc gia đang muốn phát triển, các bà làm như vậy cũng coi như là đang làm việc chính sự.
Thật ra điều khiến bà Lâm hạ quyết tâm nhất, chính là khi nhìn thấy ông chủ bán tương giò và chủ nhà cãi nhau thì có một cô gái nhỏ đang quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin, cô gái đấy nhìn xấp xỉ không lớn hơn cháu gái bà là bao.
Từ đó ý tưởng bày sạp hàng phút chốc đã trở thành thuê một cửa hàng.
Nhưng bà cũng không dám tự mình hao tốn hết tâm tư vào ngay, cho nên sau khi cùng bà ngoại Lục tính toán kỹ lưỡng hơn bà đã đi hỏi ý kiến của Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ không có ý kiến gì với chuyện bà nội Lâm muốn làm, bác sĩ đã nói thân thể bà không có vấn đề gì, chỉ là đã lớn tuổi rồi mà trong lòng lại mang ưu phiền thành ra dễ suy nghĩ nhiều có thể tìm chút việc làm sẽ tốt hơn, cho nên việc cô đồng ý mở cửa hàng nhỏ này cũng không phải là vì kiếm tiền.
Lại nói đến, hai bà tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất nhanh lẹ, đã nói liền làm không đến mấy ngày đã đem cửa hàng tiếp nhận.
Tuy nhiên, hai người cũng không có tiếp tục bán tương giò nữa vì theo cảm nhận của bà nội Lâm về lần đầu tiên ăn ở đây là tương giò này khá đắt tiền, tuy rằng lúc ăn cảm thấy rất mới lạ nhưng sẽ không có ai nguyện ý mỗi ngày đều đến ăn.
Ở tỉnh G nổi tiếng nhất chính là món canh hầm, vừa hay tay nghề hầm canh của bà nội Lâm cũng rất tốt.
Vì thế sau khi thảo luận xong, hai bà liền đổi tiệm tương giò thành cửa hàng mì nước, dùng ngao để hầm ra nước nấu mì sau đó thái tương giò ra thành từng miếng trải đều ở phía bên trên, lớp dầu bóng bẩy làm nổi bật màu đỏ của thịt vừa nhìn liền có cảm giác thèm ăn, nhẹ nhàng trộn lên một cái, thật là thơml
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Giá cả cũng giảm từ 5 đồng 6 mao xuống còn 2 mao tiền, vừa có thể ăn tương giò lại còn có thể ăn thêm mì mà chỉ tốn có 2 mao ai cũng có thể ăn được.
Không nghĩ tới chỉ là đánh bậy đánh bạ mà việc làm ăn của quán cũng không tệ lắm.
Có việc để làm cả người của bà nội Lâm và bà ngoại Lục đều có tinh thân hơn rất nhiều, nhà họ Lâm cũng từ đó mà có thêm một căn phòng dành riêng cho bà ngoại Lục.
Tuy nhiên, kể từ sau ngày kia đã rất nhiều ngày rồi Lục Lập chưa quay trở lại.
Cho dù sau đó biết chuyện bà nội Lâm cùng bà ngoại Lục khai trương quán mì cũng không có đi qua.
Ngược lại thỉnh thoảng anh còn nói bóng nói gió bên tai bà ngoại Lục, nhưng mà... Vẫn như cũ không thấy được bất cứ tin tức nào từ ai.
Tâm tình cũng vì thế mà ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Trong phòng, Lục Lập đi tới đi lui trước cái kính to soi được cả toàn thân.
Nhìn bản thân trong gương anh hơi dừng lại một chút, đưa tay vén vạt áo lên rồi cúi đầu nhìn.
Trong gương, dưới lóp áo trắng lộ ra một mảnh cơ bụng rắn chắc màu lúa mạch, cơ bắp đôi lúc còn bám vào lớp áo mỏng như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài.
Bất động một lúc...
Từ từ...
Vươn bàn tay thon dài chạm vào phía bên trên cơ bắp sờ sọt một chút.
Rồi buông ra.
Lúc cô chạm vào... Cảm thấy có ổn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận