Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 165

Chuong 165Chuong 165
Chuong 165
Lưu Tinh Tinh vẫn chưa quên chuyện lần trước bị Lục Lập bỏ lại ở nửa đường, nhỡ đâu lân này để Lâm Thanh Chỉ ngạc nhiên, Lục Lập thấy bọn họ quá chướng mắt, lại ném bọn họ xuống xe thì làm sao bây giờ.
Loại thiệt thòi này, tuyệt đối không thể chịu lần thứ hail
Hai cô gái ngồi ở phía sau, trong tay cầm một cái đèn lồng một đường đến chỗ Lưu Tinh Tinh nói.
Đó là sông Đông Hà.
Lâm Thanh Chỉ đứng ở bên bờ, nhìn mặt sông trần trụi này, khó hiểu nhìn về phía Lưu Tinh Tinh: "Cái này có gì thú vị?"
Lưu Tỉnh Tinh chớp chớp mắt với cô: "Lat nữa cậu sẽ biết."
Nói xong, Lưu Tỉnh Tinh và Tôn Minh Thiên liền bỏ chạy, chỉ còn lại Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ đứng tại chỗ.
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Lập, hai tròng mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Như thế nào, anh chuẩn bị cái gì bất ngờ cho em sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô khẽ ngửa lên, mái tóc đen bị gió thổi lên, mấy sợi tóc mai rơi trên gò má, hai tròng mắt cong cong phản chiếu hình ảnh của anh.
Trong lòng Lục Lập giống như bị đôi mắt trăng lưỡi liềm của cô làm nóng, tai ửng đỏ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Làm gì có cái gì bất ngờ, ảo tưởng."
Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn đưa tay móc từ trong túi mình cái gì đó đưa qua.
"Cái này."
Lâm Thanh Chỉ cúi đầu nhìn lại.
Đó là một chiếc khăn, một chiếc khăn màu đỏ.
Cô đưa tay lấy lấy, nương theo ánh đèn ven đường mở ra xem.
Cái khăn quàng cổ này một chút cũng không đàng hoàng, không phải chỗ này lộ ra một cái lỗ, chính là chỗ kia sợi len đan thành một đống, nhìn giống như bị chuột gặm, nhưng những sợi lông màu đỏ mịn màng rõ ràng là vừa mới đan không lâu, chưa từng bị người khác mang qua.
Ý cười trong mắt Lâm Thanh Chỉ ngày thể kìm nén, cô đưa mặt mình kề sát qua, dùng sức cọ cọ lên chiếc khăn lông mềm mại: "Nó rất đẹp, em rất thích."
Nhìn thấy hành động của cô, Lục Lập vốn vẫn còn lo lắng, trong nháy mắt liền yên lòng, nhìn bộ dạng rất thích chiếc khăn này của cô, ho một tiếng, quay đầu, không được tự nhiên nói: "Em thích là được rồi."
Lâm Thanh Chỉ cười tủm tỉm tiến lại gần, hôn lên má anh một cái, mở miệng hỏi: "Anh tự đan sao?"
Lục Lập bị cô hôn bất ngờ không kịp đề phòng, anh cứng rắn đưa tay đẩy người ra, mạnh miệng nói: "Đứng yên, ở đây là bên ngoài, người khác thấy thì không hay."
Dừng một chút, anh lại ngập ngừng giọng thanh minh: "Không phải anh đan, đàn ông sao có thể đan những thứ này được."
Anh vẫn chưa dứt lời, tay đã bị Lâm Thanh Chỉ cầm lên. Bàn tay trắng nõn mở bàn tay màu lúa mạch ra, ngón tay thon dài của anh rõ ràng vẫn còn nhìn thấy vết kim đâm.
Lục Lập giấy giụa muốn thu hồi tay anh lại, nơi mà cô chạm qua dâng lên từng hồi ngứa ngáy khó hiểu, anh giải thích: "Cái này là khi làm việc ở công ty không cẩn thận bị thương."
Lâm Thanh Chỉ không nghe anh nói, cúi đầu tiến lại gân.
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến ẩm ướt cùng ấm áp, khiến cổ họng Lục Lập căng thẳng, anh cứng đờ tại chỗ.
Nhưng mà, một lát sau khi vẫn thấy cô chưa xong, Lục Lập nhịn không được, bàn tay anh đặt lên trán cô, đẩy người ra, khàn giọng nói: "Được rồi."
Lâm Thanh Chỉ đưa tay ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao vùi vào trong ngực anh: "Đau không?”
"Không đau."
"Bùm'
"Chíu! Bùm"
"Bùm!Chíu! Bùm."
Đột nhiên, bốn phía vang lên, từng đóa pháo hoa trên bầu trời nổ tung, phát ra tiếng nổ, liên miên không dứt, người đi đường nhao nhao dừng chân, nhìn lên bầu trời.
Lục Lập còn chưa nói gì, Lâm Thanh Chỉ đã mở miệng trước, cô liền đưa tay chỉ lên bầu trời: "Thật bất ngờ. Em rất thích."
Anh không cần phải mở miệng, cô biết anh đã làm điều đó.
Lục Lập có chút ngượng ngùng, nhưng khéo miệng vẫn không tự chủ được mà cong lên, anh cố gắng trấn định bình thản nói: "Thích là được rồi."
Dưới màn pháo hoa hoành tráng, hai người dựa vào nhau đứng, trên mặt đều không thể giấu nổi ý cười.
Thời gian luôn luôn trôi qua một cách vô tình, cái lạnh lẽo của mùa đông dường như chưa từng ghé qua, cái nóng của mùa hè đã mon men tiến đến.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận