Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 172

Chuong 172Chuong 172
Chuong 172
"Không có việc gì, không có việc gì...'
Đối với nụ cười của mỹ nam, tất cả mọi người đều rất khoan dung, hơn nữa Hoàng Kim Tâm hình như là thật sự say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quả thật nên trở về trước.
Lâm Thanh Chỉ không ngước mắt lên, chỉ lắng lặng kẹp thức ăn trên bàn ăn, giống như không nghe thấy bọn họ nói.
Ly nước trái cây vừa rồi uống thật ra đều theo cánh tay cô chảy vào trong tay áo cô, hôm nay Lục Lập bảo cô mặc áo dài tay.
Mọi người đều không nhìn ra cô có cái gì không đúng, mấy người chơi thân với nhau còn đang cười cười nói nói, bàn chuyện tương lai.
Lâm Thanh Chỉ giữa chừng đi vệ sinh một chuyến, một hồi lâu mới trở về, lúc trở về, gương mặt sứ nõn của cô hơi hồng nhuận, trong mắt như thấm nước, cô bưng chén trà cười cười nghe mọi người nói.
Nhưng mọi người nhìn thấy gương mặt của cô lại hơi dừng lại, sau đó một người trong đó cảm thán nói:
"Lâm Thanh Chỉ xem như là người đẹp nhất mà chúng ta từng gặp."
"Ha ha ha, ai nói không phải chứ?”
"Cũng không biết cô ấy lớn lên như thế nào, vừa nhìn làm cho người ta hâm mộ."
"Tôi nói..."
"Thật sự là, thật muốn sờ một cái, nhìn thôi cũng thấy mượt mà."
Mọi người đùa giỡn, sau đó thật đúng là có nữ sinh lên tay sờ một cái, cười nói: 'Mượt."
"Ha ha ha ha ha hat"
Mọi người cất tiếng cười to.
Ngay khi mọi người còn đang ngươi một câu ta nói một câu thì Trương Lục người đưa Hoàng Kim Tâm về nhà đột nhiên lại xuất hiện.
Trương Lục nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của người xung quanh liền cười nói: "Kim Tâm đã được tôi đưa về rồi, tôi tới đón Thanh Chỉ về, đúng rồi, tôi là anh họ của Lục Lập, Lục Lập có việc không đến được nhờ tôi đến đón cô ấy."
Suy nghĩ một chút, Trương Lục lại thêm một câu: "Chính là người mỗi ngày đều đến cổng trường đón cô ấy."
"À - thì ra là một nhà nha." Mọi người trêu chọc, cười vang nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Thanh Chỉ, có người đến đón."
Lâm Thanh Chỉ tựa lưng vào ghế, nâng mí mắt nhìn về phía Trương Lục đang đứng, khóe miệng nâng lên ý vị không rõ ràng: "Đúng không?”
Trương Lục nhìn cô, mở miệng: "Em đã quên rồi sao, ngày đó chúng ta đã gặp qua ở Qua Vị Hiên, em và Lục Lập đi cùng nhau." Nói xong, giống như sợ Lâm Thanh Chỉ không tin hắn còn lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh đưa qua: "Em xem."
Đây là một tấm ảnh chụp chung của Lục Lập và Trương Lục, trên ảnh Lục Lập rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, so với bây giờ cười thật rạng rỡ.
Lâm Thanh Chỉ bình tĩnh nhìn ảnh một hồi, sau đó cô đưa tay cầm ảnh đứng lên: "Đi thôi."
Thấy Lâm Thanh Chỉ đứng lên, hắn quay đầu cười nói với mọi người: "Chúng tôi đi trước."
Mọi người cười khoát tay áo, cười nói: "Người có gia đình có khác.
Lâm Thanh Chỉ đi ở phía trước, Trương Lục đi phía sau.
Gió lạnh ban đêm thổi qua tạt vào mặt Lâm Thanh Chỉ làm cho mặt cô vừa rồi dùng nước nóng rửa mặt đều giảm xuống một chút nhiệt độ, đưa tay sờ sờ túi nước nóng trong tay áo, vẫn còn ấm.
Trương Lục ở phía sau đi theo thật lâu, nhưng Lâm Thanh Chỉ vẫn vững vàng đi về phía trước, không có bất kỳ dấu hiệu nào của thuốc, điều này không khỏi khiến hắn nhíu mày.
Cuối cùng hắn vẫn không bình tĩnh lại, đưa tay mạnh mẽ kéo cổ tay Lâm Thanh Chỉ, xoay người áp cô lên cột điện bên cạnh.
Lâm Thanh Chỉ khẽ liếc cổ tay mình đang bị hắn ta nắm chặt, nhàn nhạt nói: "Bỏ tay ra."
Lục Lập hình như không nghe thấy, cúi đầu xuống cười nhẹ nói: "Trên người Lâm tiểu thư có mùi rất thơm, còn nhớ tôi chứ?”
Lâm Thanh Chỉ trừng mắt nhìn hắn ta hỏi: "Chuyện ở thôn Tiểu Thanh chính là anh làm sao?"
Ánh mắt của Trương Lục lập tức thay đổi, rồi lại cười nhẹ nói: "Cái gì mà thôn Tiểu Thanh chứ, tôi không biết, Lâm tiểu thư đừng có hiểu lầm tôi chứ."
Nói roi hắn còn trở nên thân thiện lùi vê sau một bước.
"Cô gái áo đỏ là người của anh sao, anh muốn hại Lục Lập." Ánh mắt của Lâm Thanh Chỉ dần dần trở lên lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận