Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 173

Chuong 173Chuong 173
Chuong 173
Trương Lục dừng một chút, biểu cảm trên mặt đột nhiên có chút u ám: "Lâm tiểu thư, ai cũng biết yêu cái đẹp, cô không thể bởi vì tôi có cảm tình với cô mà cô lại vu khống tôi như vậy chứ?"
Vừa nói, hắn ta vừa chậm rãi đi về phía Lâm Thanh Chỉ, vẻ mặt u ám cùng bước chân vững vàng làm cho người ta cảm giác áp bức khó giải thích, anh ta chậm rãi đến gần, nói nhỏ: "Lâm tiểu thư, cô còn nhớ chuyện trước đây muốn ngủ với tôi không?"
Nói xong, hắn lùi về sau một bước, thấp giọng cười nhìn cô, trong mắt dường như chứa đầy sự khiêu khích: “Hiện tại cô có còn hứng thú hay không?”
Có vẻ như chỉ cần Lâm Thanh Chỉ nói bằng lòng thì hắn sẽ là của cô ngay lập tức vậy.
Lâm Thanh Chỉ cười lạnh nói: "Không ngờ anh cũng đến rồi, anh tưởng rằng đây vẫn là cái thế giới cũ hay sao?”
Trương Lục ghé sát vào tai Lâm Thanh Chỉ khit khit mũi nói: "Lục Lập có gì tốt chứ, đồ ngốc..."
"bBichl"
Trương Lục không kịp phòng vệ đã bị Lục Lập đấm ngã xuống đất: "Con mẹ nó, Trương Lục! Ông mày nhịn mày rất lâu rồi đấy!"
Lục Lập đến đón cô, kết quả là không thấy người ở cửa hàng, nói là anh họ đã đón rồi, nghĩ đến gân đây vì tranh giành đất đai ở Thành Đông, nhưng việc mà Trương Lục đã làm nên Lục Lập nhanh chóng đi tìm người.
Kết quả nhìn thấy một màn này, anh vội vàng chạy đến không cần suy nghĩ, đến gần rồi thì lại nghe thấy hắn nói những lời đó, anh lập tức liền tức giận.
Lục Lập kéo Lâm Thanh Chỉ ra sau lưng mình, đưa chân đá người trên mặt đất nói: "Trương Lục, ông đây sớm đã biết mày không phải là người tốt!"
Trương Lục đưa tay lên lau máu ở khoé miệng, nhìn Lục Lập cười một tiếng nói: "Đồ ngu."
Lục Lập một tay kéo người lên, nghĩ không nghĩ, tay kia lại đấm một đấm lên mặt của Trương Lục, gan giọng nói: "Mày tin tao đánh chết mày không."
Trương Lục bị Lục Lập nắm chặt lấy cổ áo nhìn anh, hắn quay đầu nhổ ra một ngụm máu nói: "Người cô ấy thích vốn dĩ là tôi, anh chỉ là bị lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi."
Ngày đó Lâm Thanh Chỉ lần đầu tiên nói ra "ngủ cùng nhau không?" Câu này vốn là nói với anh, thế nhưng có thể là đồ dâng tận cửa luôn rất sơ sài, thêm nữa bên cạnh còn có một trái tim vàng mỏng manh, nên anh đã từ chối một cách dễ dàng.
Thế nhưng sau đó vô số lần đọ sức với Lâm Thanh Chỉ, Trương Lục cảm thấy người con gái này mới thực sự hợp với hắn, nhưng bên cạnh Lâm Thanh Chỉ lại lòi ra một tên Lục Lập, một tên xấu xí, cho nên cuối cùng Lâm Thanh Chỉ có chết thì cô cũng không buông tên ngốc Lục Lập này ra.
Hắn không cam tâm, không hiểu bản thân thua Lục Lập ở điểm nào, hắn tách một phần nguyên thần đuổi theo đến tận thế giới này, đầu tai làm con trai của Lục Hà Hoa, mục đích chính là muốn giết chết Lục Lập.
Nhưng do hạn chế của pháp luật, nên hắn chỉ có thể dùng cách thức của thế giới này để giải quyết Lục Lập. Tất cả hắn đều đã sắp xếp hết rồi, ai biết được kết quả mới được nửa đường đã giết chết một Lâm Thanh Chỉ.
Trương Lục mở miệng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lục Lập mạnh mẽ ném hắn ra xa.
Lục Lập khuôn mặt lạnh lẽo lúc này vẫn còn muốn tiến đến đấm hắn, đội tuần tra gân đó nghe thấy tiếng động nên đã đến rồi.
Họ cầm đèn pin trong tay soi đến chỗ này hét lên: "Làm cái gì! Làm cái gì vậy!"
Lục Lập không quan tâm vẫn muốn tiến đến, nhưng cổ tay của anh liền bị Lâm Thanh Chỉ giữ lại.
Cô lạnh lùng nhìn Trương Lục đang nằm trên mặt đất một cái, để cho Lục Lập phải phạm lỗi vì loại người như thế này, hắn còn không xứng đáng.
Cô nhìn Lục Lập nói: "Chúng ta về đi."
Lục Lập đứng ngay ra, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ tay Lâm Thanh Chỉ truyền đến cổ tay mình.
Lục Lập giật mình quay đầu lại đem tay của cô cho vào lòng bàn tay mình, anh cau mày căng thẳng: "Em sao thế? Sao lại nóng như vậy? Phát sốt rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận