Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 86:
Chuong 86:
Cuối cùng hai người mặt đỏ bừng bừng cãi qua cãi lại mà nhất thời quên mất Lâm Thanh Chỉ, chỉ là để cho cô một câu trả lời chắc chắn nhất.
Lâm Thanh Chỉ xem đến thật sự vui vẻ.'Hai người không tiếp tục nữa sao?"
Ông Trần, ông Hồ...
Hết hơi!
Cuối cùng, ông Trần từ trong người ông Hồ rút ra một quyển sách, tùy bìa ngoài cũ kỹ nhưng vẫn nhìn thấy rõ mấy chữ gia phả.
Ông Trần hỏi Lâm Thanh Chỉ: "Cô xem thử có thể sửa được quyển này hay không?"
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng thở ra chỉ còn lại tiếng lật từng trang sách của Lâm Thanh Chỉ.
Ông Hồ nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ nhíu lông mày, ngón tay liền hơi siết chặt.
Mặc dù vừa nãy ông nói không tin là cô sửa được, nhưng cũng chỉ vì nhìn thấy cô còn quá trẻ, tuy nhiên đối với người mà ông Trần đã giới thiệu thì ông vẫn rất tin tưởng.
"Gia pha thứ này nó không chỉ là đồ cổ và tiền bạc, đối với gia đình của họ mà nói nó chính là một loại thừa hưởng, kế thừa tinh thần gia đình, nó cũng là ngọn hải đăng cho sự phát triển của con cháu họ.
Thế nhưng ông đã tìm rất lâu, đều không tìm được người có khả năng sửa chữa, không phải không có sư phụ lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm, nhưng sư phụ nhiều kinh nghiệm thì chỉ có mấy người, ông tìm được hơi muộn nên không kịp xếp hàng sửa chữa.
Vả lại có những bản phục chế ông không phải là chưa từng thấy qua, có những bản sửa xong rồi thì đều là bị thay đổi đi, căn bản là không thể nguyên vẹn như lúc đầu nữa.
Sau đó ông nhìn thấy gia phả nhà ông Trần, gia phả đó trước đây ông đã nhìn thấy nhưng vốn không được đẹp như bây giờ, hỏi thăm thì biết được đến Lâm Thanh Chỉ.
Hôm nay nghe nói cô đã đến đây ông liền tự mình đến gặp, muốn tận dụng thời gian đến nhờ cô trước, kết quả không ngờ đến đại sư lại nhỏ tuổi như vậy.
Nhưng bây giờ thấy lông mày của Lâm Thanh Chỉ cau lại, trong lòng ông cũng có chút thấp thỏm.
Sách hỏng không giống nhau cho nên hình thức sửa chữa cũng sẽ không giống nhau, phương pháp để phục chế và dụng cụ dùng phục chế cũng sẽ khác biệt.
Quyển sách này chỉ bị mọt và bị cắt xén hơi nhiều một chút nên cũng không có vấn đề gì to tát, khó ở chỗ là có những trang bị bay màu nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện nấm mốc.
Có điều đây cũng không phải chuyện khó, rửa sạch vài lần là được, nhưng bây giờ dụng cụ gì cô cũng không có cho nên đây mới là vấn đề khó khăn, nghĩ đến đây lông mày cô cũng vì vậy mà cau vào chặt hơn.
Ông Hồ nhìn thấy cô bỏ sách xuống, vội vàng hỏi: "có thể sửa lại không? Cô yên tâm tiền không phải vấn đề, tôi..."
Tiên không thành vấn đề?
Vậy dụng cụ cũng không thành vấn đề có phải không. Ngay lập tức khuôn mặt nhàn nhạt của Lâm Thanh Chi liền nhếch môi lên giống như người máy, lộ ra tám chiếc răng nói: "Có thể sửa, nhưng dụng cụ để sửa chữa tôi không mang theo, có thể sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa."
Ông Hồ nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thanh Chỉ có chút kinh ngạc, điệu cười này tại sao lại có thể khiến người nghe khiếp sợ đến như vậy.
Có điều nghe thấy lời Lâm Thanh Chỉ nói, ông lại càng sốt ruột thêm: "Về vấn đề dụng cụ cô cứ nói với tôi, tôi có thể chuẩn bị."
Nghe thấy câu này, Lâm Thanh Chỉ cũng không khách khí nữa cất giọng nói: "Dao trúc, cọ vẽ, chậu giặt, bình xịt nước, ... Có điều giấy thì cô không nói đến, có một số đồ vẫn là để cô tự chuẩn bị thì tốt hơn.
Ông Hồ ghi chép lại.
Đợi đến khi bà nội Lâm đun nước xong di ra, thì Lâm Thanh Chỉ đã tiễn khách ra về rồi sách cũng để lại ở một bên.
Bà nội Lâm nhìn thấy căn phòng không còn ai, lại nghĩ đến ấm nước tự mình đun có chút tiếc nuối nói: un nước vô ích rồi".
Lâm Thanh Chỉ nhận lấy nước ở trong tay bà nội, nhấp một ngụm nói: "Ngọt quá." Cô lại có tiền rồi.
Ở bên kia Lục Lập đã đợi Trần Nhị mập từ lâu, Trần Nhị mập vừa quay về Lục Lập đã bắt lấy anh ta ngay.
Chạy cả một buổi chiều, Lục Lập cuối cùng cũng đã đem thủ tục nhà tất cả làm xong.
Khi Lục Lập đang làm thủ tục thì phát hiện ra một vấn đề, người đến làm thủ tục nhà đất hình như không hề ít.
Nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua, anh căn bản không để tâm đi lên.
Cầm lấy sổ nhà đất mới toanh, lại cầm lấy chìa khoá xe của mình Lục Lập liền muốn rời đi.
Mẹ Lục nhìn thấy con trai cầm chìa khoá lên chuẩn bị đi liền hét lên: "Cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn sao?”
Lục Lập quay đầu lại:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận