Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 101:
Chương 101:
Lục Lập cúi đầu, nhìn vào vạt áo bị ướt của mình.
Lâm Thanh Chỉ cũng nhìn theo anh.
Vạt áo sơ mi bị nước làm ướt hết, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng màu lúa mì của người đàn ông, nhớ đến cảm giác sờ vào lần trước...
Cô đột nhiên nâng vạt áo đã bị ướt lên rồi tự nhiên sờ soạt một cái, sau đó mặt không biến sắc nói.
"Ồ, cũng tạm được, tôi tha thứ cho anh."
Đột nhiên bị sờ mó, sau cổ Lập Lục lập tức căng thẳng, anh vô thức quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Phát hiện không có người, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng trên da thịt vừa mới được tiếp xúc với sự ấm áp, vẫn như cũ ngứa ngấy làm toàn thân anh cũng trở nên căng thẳng, cổ họng có chút khô khan.
Lâm Thanh Chỉ đậy nắp nửa chai sô đa còn lại, vẫy vẫy tay với Lục Lập nói: "Đi thôi”.
Lục Lập:...
Anh cầm hết đồ ở dưới đất lên, đi bên cạnh cô cắn răng nói: "Lần sau ở ngoài đường cô có thể chú ý một chút không."
Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại.
Con ngươi đen láy mở to ra, nhưng đuôi lông mày lại hơi nhướng lên, làm ra vẻ như một con mèo vừa lạnh lùng vừa ngây thơ: "Vậy ở nhà có thể phải không?”
"Tôi đang nói về vấn đề địa điểm sao?! Mời cô nghiêm túc một chút!"
Lâm Thanh Chỉ mở nắp chai nước, lại uống một ngụm nói: "Ngon."
Cô đưa chai nước về phía Lục Lập lắc lắc: "Cái này không tồi, lần sau anh mua nhiều một chút."
Lục Lập:...
Thật tức chết anh rồi.
Lục Lập lái xe vẫn không quên nói đến chuyện này, anh cứ thao thao bất tuyệt giống như một bố già đang lải nhải với con gái.
Lâm Thanh Chỉ thì vừa ngồi ở ghế phụ vừa sơn lọ móng tay mà cô vừa mua, màu đỏ chói, cô còn mua một bộ móng giả, nghe nói dán lên sẽ rất đẹp.
Cô lấy cọ vẽ móng và sơn lên ngón tay út của mình.
Sơn xong, cô dơ tay lên trước kính xe lật qua lật lại ngắm nghía.
Ánh nắng xuyên qua từng kế tay cô, xung quanh toả ra một lớp hào quang trong suốt, những ngón tay mảnh khảnh và mềm mại lại thêm chút trắng ngân dưới móng tay màu đỏ.
Đẹp quá.
Cô thích những loại màu sắc nổi bật, tươi sáng mà lại mỹ lệ, giống như một đoá hồng đang nở rộ.
Rất hợp với cô. "Có đẹp không?" Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu đưa tay cho Lục Lập xem.
Lục Lập nhìn lướt qua một cái, thuận miệng nói: "Rất đẹp, những gì tôi vừa nói cô đã nhớ hết chưa? Lần sau cô..."
"Móng tay tôi đều bị sơn lệch hết rồi, anh trai, anh im đi."
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu hôn lên mặt anh một cái, lại tiếp tục sơn móng tay của mình.
Lục Lập lần này im miệng thật rồi, cả đoạn đường không dám lên tiếng.
Lái thẳng đến Lâm gia rồi dừng lại, Lục Lập đem đồ xách vào trong, đồ đạc rất nhiều, ngoại trừ đồ của Lâm Thanh Chỉ còn có đồ mua cho bà nội Lâm và người nhà Lục gia.
Lục Lập đem đồ sắp xếp lại thật cẩn thận
Sau đó đưa mắt tìm Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ lúc này đang chăm chú sơn móng tay, cô lại thử sang màu xanh và màu tím, bây giờ năm ngón tay mà sơn lên sáu màu, cô còn cảm thấy rất là đẹp.
Lâm Thanh Chỉ cả người ngồi xổm trước cửa nhà, giống như một đứa trẻ tò mò với đồ chơi mới, tô tô vẽ vẽ trên tay của mình.
Lục Lập nghĩ một lát, anh quyết định sẽ doạ cô một trận.
Đứng thẳng chuẩn bị lấy đà tốt, anh ho một tiếng nhanh chân bước đến kéo cô từ dưới đất lên, ánh mắt hung dữ: "Cô có biết cô đang làm cái gì không? Hành vi đó của cô..."
"Anh có biết anh vừa làm cái gì hay không?! Anh nhìn việc tốt của anh làm này!" Móng tay đang sơn dở trên tay Lâm Thanh Chỉ vì bị anh kéo một cái mà làm sơn lệch ra bên ngoài, lúc này cô còn hung dữ hơn cả Lục Lập.
Lâm Thanh Chỉ dơ tay lên cho anh xem.
Sơn móng tay màu tím được vẽ theo đường chéo ở mặt sau của ngón giữa và ngón trỏ, giống như bị chém một đường, Lâm Thanh Chỉ tức giận đến mức cô ấy suýt chút nữa đã đưa tay chọc vào mặt Lục Lập.
Lục Lập vừa chuẩn bị khí thế tốt:...
Anh ho mấy tiếng, vì giữ chút khí thế nên vẫn cứng miệng nói: "Thật xin lỗi."
Nói xong câu này, vì không muốn gián đoạn kế hoạch của mình anh liên nhanh chóng đưa tay đem người bên cạnh đè lên trên tường.
Anh cố gắng biến bản thân mình trở thành một tên xấu xa, sau đó tiếp tục doạ cô: "Nếu lần sau anh... Ai ai, nhè nhẹ một chút!"
"Lần sau?" Lâm Thanh Chỉ cười lạnh: "Còn có lần sau? Bây giờ muốn tôi rôi sao?"
Lâm Thanh Chỉ dùng tay bóp nhẹ tai Lục Lập, tức giận nói: "Không có cửa! Nhanh sơn móng tay cho tôi"
Lục Lập nhảy lên, anh khi nào muốn chứ?
Uy hiếp! Đây là uy hiếp! Hiểu không?!
Cô có biết cái gì gọi là nguy hiểm không?!
Lâm Thanh Chỉ không biết cái gì gọi là nguy hiểm. Thế nhưng Lục Lập rất nhanh đã biết rồi.
Anh cự tuyệt sơn móng tay, đàn ông thì không sơn móng tay! Bichl
Anh không phòng bị nên lập tức đã bị đạp ngã trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận