Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 108:

Chuong 108:Chuong 108:
Chương 108:
Mở miệng là đặt điều con gái ruột của mình, hôm nay nếu không phải là tiểu Lục và bà Lục mà đổi thành người khác thì chắc là danh tiếng của cháu gái bà đã không còn trong sạch được nữa rồi. Bà tưởng rằng hổ dữ không ăn thịt con, nhưng không ngờ rằng mẹ ruột còn không bằng cầm thú!
"Dì Lâm, dì nói gì vậy? Tôi chỉ là nhìn nhầm một lần, coi như tôi hiểu nhầm đi, lần sau tôi không nói là được chứ gì.
Thạch Hiểu Quyên nhìn về phía bà nội Lâm, sắc mặt cũng không tốt hơn, cô không dám chọc vào bà ngoại Lục vì là người không thân quen, nhưng không có nghĩa là cô ta sợ bà nội Lâm, dựa vào cô ta là mẹ ruột của Lâm Thanh Chỉ cô ta liền có tư cách đói
Có điều nhìn vẻ mặt giận dữ của bà lão, trong lòng Thạch Hiểu Quyên cũng có chút chột dạ, thế nhưng cô ta nghĩ đến mục đích hôm nay đến đây liền ho một tiếng nhẹ giọng một chút nói: "Dì Lâm, vừa nãy là tôi không đúng, đều tại cái mồm này của tôi không nhìn rõ đã nói linh tinh, hiểu nhầm Thanh Chỉ rồi." Nói rồi cũng nhè nhẹ võ vài cái lên miệng mình coi như là trừng phạt.
Sau đó cô ta nhìn bà nội Lâm nói: "Dì Lâm, lần này tôi thành tâm đến đón Thanh Chỉ đi, bên đó tôi đã sắp xếp ổn rồi chỉ đợi Lâm Thanh Chỉ thôi."
"Không cần đâu, Thanh Chỉ nhà chúng tôi sẽ không đi!" Bà nội Lâm cự tuyệt, bà không tin người này.
"Không được!" Thạch Hiểu Quyên hét lên từ chối, nhìn thấy người xung quanh đều nhìn mình, cô ta lại nhanh chóng dịu dàng lại nói: "Tôi là mẹ ruột của Thanh Chỉ, sẽ không bao giờ hại nó, tôi còn tìm cho nó một nhà tốt để tính chuyện hôn sự, gả qua đó thì có thể không phải lo lắng gì nữa, nếu không phải mẹ ruột tôi có thể... aaaaal Dì làm gì vậy!"
Ba nội Lâm cởi dép ra, đánh lên người Thạch Hiểu Quyên.
Bà cả người run lên vì tức giận, động tác trong tay không ngừng dùng lực, đánh càng ngày ngày mạnh.
"Bal"
"Ba...
"Aaaaaaa!" Thạch Hiểu Quyên vừa chạy vừa hét lên: "Cái bà già này, mau dừng tay lại đi!"
Bà nội Lâm vẫn liên tục đuổi theo đánh, bà vừa nghe Thạch Hiểu Quyên nói liền tức khắc nhớ đến việc Lưu Tinh Tinh đã làm. Bà lúc này cũng coi như là đã hiểu được tại sao cô ta lại đột nhiên đồng ý để Lâm Thanh Chỉ đến Bắc Kinh rồi, bà vẫn còn cho rằng là cô ta thật sự nhớ đứa nhỏ... không ngờ rằng... may mắn bà đã đến cùng!
Bà nội Lâm phan nộ nói: "Cô đúng là không biết xấu hổ, thậm chí đến con gái của mình cũng tính kế, cô đừng có chạy!"
"Đó là con gái tôi!" Thạch Hiểu Quyên hét lên.
"Hừ!" Bà nội Lâm khinh bỉ: "Nó thật không may khi có người mẹ như côi! Tôi! Tôi! Tôi đánh chết cô!"
Lại một âm thanh của tiếng đế dép đánh lên cơ thể.
"AI" Thạch Hiểu Quyên kêu lên một tiếng chạy khỏi Lâm gia, còn không quên quay đầu lại hét lên: "Bà già, bà hãy đợi đấy!"
Bà nội Lâm thở hổn hển đứng trước cửa, bà đương nhiên vẫn còn tức giận quát lên: "Tôi nhổ vào! Đúng là đồ không biết liêm sĩ!" Đến khi không còn nhìn thấy người nữa, bà nội Lâm mới di vào nhà.
Bà vừa vào nhà Lâm Thanh Chỉ đã dựng ngón trỏ lên ủng hộ: "Bà nội, bà làm rất tốt."
Lục Lập cũng khen ngợi: "Ba nội! Uy quyền!"
Bà ngoại Lục: “Thật không nhìn ra, bà thật là mạnh mẽ."
Bà nội Lâm đang tức giận:...
"Đi đi đi, không nhìn thấy tôi đang tức giận sao."
Lâm Thanh Chỉ đỡ bà ngồi xuống: "Bà nội, con sẽ không đi cùng bà ta đâu, bà ta có tính toán gì đều cũng sẽ không thành đâu.'
Bà ngoại Lục cũng ở một bên an ủi: "Không phải là bà vẫn ở đây sao? Đừng nghĩ quá nhiều."
Lục Lập cũng nói: "Yên tâm, còn có con ở đây."
Bà nội Lâm ngồi trên bàn không nói lời nào.
Qua một lúc, đột nhiên "ba" một tiếng.
Bà nội Lâm võ xuống bàn đứng bật dậy: "Tôi muốn đi bệnh viện!"
Bà muốn đi hỏi xem bà còn sống được đến bao nhiêu tuổi! Đem cháu gái giao cho ai bà cũng không yên tâm, bà phải tự mình trông noml
Sau một hồi lộn xộn, mọi người cũng đã thật sự đi đến bệnh viện cùng bà nội Lâm.
Bác sĩ kiểm tra một lượt, nghe thấy bà nội Lâm hỏi lập tức cười nói: "Dựa vào thể chất này, sống đến 180 tuổi cũng không vấn đề gì, bà yên tâm đi nhé. Có điều già rồi đề kháng rất dễ bị nhiễm phong hàn, bình thường nên chú ý tập thể dục, thêm nữa nửa năm phải đi kiểm tra một lần, mỗi lần kiểm tra ra cái gì mới có thời gian điều trị, bình thường phải chú ý..."
Bà nội Lâm sau khi nghe xong liên cảm thấy người như trẻ ra vài tuổi, hiện tại còn cảm thấy bản thân mình có thể đánh Thạch Hiểu Quyên thêm vài trận nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà nội Lâm và bà ngoại Lục đã đi quán mì từ sớm.
Thời điểm Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ đang ăn sáng, nhìn thấy quả trắng rán trắng ngần Lục Lập đột nhiên lại nhớ đến khuôn mặt của Trần Nhị mập.
Anh nhìn về hướng Lâm Thanh Chỉ đang ngồi ăn sáng trên bàn phía đối diện: "Trân Nhị mập nói hôm nay có tiệc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận