Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 139

Chuong 139Chuong 139
Chuong 139
Thạch Hiểu Quyên cười nói: "Con gái dì giống dì, dáng vẻ rất đẹp, nếu không phải bởi vì điều này, dì cũng không dám giới thiệu cho con, ai mà không biết tiêu chuẩn nhìn người nhà họ Lưu công tử cao! Nếu nó không đẹp, dì nào dám trước mặt ba con giới thiệu nó, người mẹ này cũng chỉ muốn con gái gả nơi tốt, sau này cuộc sống thoải mái một chút, nếu không cũng không mặt dày giới thiệu. -
Lời của Thạch Hiểu Quyên, hai cha con nhà học Lưu nghe được rất hài lòng, bà ta thiếu điều muốn nói điều kiện nhà họ Lưu tốt, bà có thể gả con gái qua chính là trèo cao, đem địa vị của mình xuống thấp, lại thoải mái nâng địa vị nhà họ Lưu lên cao như vậy.
Cảm giác được bàn tay đặt trên đùi càng ngày càng có xu hướng tiến vào trong, Thạch Hiểu Quyên khẽ giật giật, đột nhiên cười đứng dậy nói: "Đứa nhỏ chắc là đói bụng, tôi đi cho con bú."
Không lâu sau, Lưu Tiểu Thái cũng đứng dậy theo, nói đi vệ sinh.
Lưu Tráng Kiến thấy ba mình vừa đi, cũng đứng lên theo, hắn kiêu ngạo nói với ba Lữ: "Tìm thời gian thích hợp đem cô ta tới đây, tôi muốn gặp người, nói với ba tôi tôi về trước."
Nói xong cũng không đợi ông phản ứng liền đứng dậy rời đi.
Nếu không phải bị ba Lưu đè ép, hắn ta mới không muốn dông dài cùng hai người này, hiện tại Ba Lưu vừa đi, hắn lập tức rời đi.
Lưu Tráng Kiến rời đi.
Lữ Đại Khai nhìn một bàn thức ăn, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười nham hiểm.
Nửa giờ trôi qua, Lưu Tiểu Thái đi vệ sinh rốt cục cũng ra, ông ta nhìn bàn ăn chỉ còn lại một mình Lữ Đại Khai, cười hỏi: "Thằng nhóc này lại chạy, thật là không ra làm sao!"
Lữ Đại Khai cười nói: 'Mấy đứa nhỏ đều như vậy, không trách được."
Lữ Đại Khai nhìn vẻ mặt thỏa mãn đang muốn cầm cặp dời đi của ông ta, vội hỏi: "Lưu đại ca muốn đi rồi sao? Sao không ở lại lâu hơn một chút nữa."
Lưu Tiểu Thái nhìn vê phía ông cười ha ha ha: "Chiêu đãi hôm nay tôi rất hài lòng, tôi có việc ve trước."
"Lưu đại ca vừa lòng là được, đến đây, tôi tiên anh, Lưu đại ca muốn tới đây chơi lúc nào cũng được."
Lữ Đại Khai đưa người ra ngoài, lúc này mới đứng dậy trở về phòng.
Trong phòng ngủ đứa nhỏ đặt ở một bên, trong phòng một mảng hỗn độn, sắc mặt Thạch Hiểu Quyên đỏ bừng, bà ta đang đưa tay kéo quân áo mình bị Lưu Tiểu Thái làm rối loạn.
Lữ Đại Lái đi qua, đưa tay ôm người, hôn lên mặt bà ta một cái, ôn nhu nói: "Vất vả rồi."
Thạch Hiểu Quyên hai tay khoanh dựa vào người ông ta: 'Không có việc gì, vì anh, em cái gì cũng có thể làm."
Lữ Đại Khai đưa tay vuốt ve tóc bà ta, ôn nhu hỏi: "Nhà họ Lưu bên kia đồng ý, em định khi nào sắp xếp người đi xem mắt?"
Thạch Hiểu Quyên nhìn anh một cái: "Thế nào? Anh quan tâm con gái em không lấy được chồng hay sao?"
Lữ Đại Khai cười nói: "Con không phải em nói Điều kiện nhà họ Lưu tốt, anh không phải sợ em bỏ lỡ cơ hội sao." Thạch Hiểu Quyên cười nói: "Yên tâm, nhanh thôi em sẽ sắp xếp để cho bọn họ gặp mặt."
Bà già kia không phải nói muốn Lâm Thanh Chỉ tiếp tục đi học sao? Nếu muốn cho nó đi học, vậy thì phải nghe theo a khóe miệng Thạch Hiểu Quyên liên nhếch lên một nụ cười đắc ý. ...
Lục Lập nhập viện.
Bị Lâm Thanh Chỉ trực tiếp bế vào viện.
Quả thực đã trở thành một cảnh tượng kỳ quái, bình thường đều là nam ôm nữ vào, chưa từng thấy qua nữ ôm nam vào viện bao giờ.
May mắn là vào ban đêm, không có nhiều người, nếu không chắc chắn sẽ trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán.
Lục Lập tay đang truyền thuốc, mặt mày ủ rũ, chôn mình trong chăn.
Lại nghe bà Lâm và bà ngoại Lục bàn bạc muốn gọi điện báo việc này cho gia đình, anh từ trong chăn chạy ra nghiêm túc ngăn lại.
Lúc này, Lâm Thanh Chỉ cầm hóa đơn thuốc và phiếu thanh toán của bác sĩ trở về.
Bà nội Lâm và bà ngoại Lục thấy Lâm Thanh Chỉ trở về nhất thời đều nhìn qua, có chút sốt ruột hỏi: "Thế nào, bác sĩ nói thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận