Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 155

Chuong 155Chuong 155
Chuong 155
"Là người khác làm?"
"ừ"
Hai người đi về nhà, Lục Lập nghĩ đến Lưu Tráng Kiến tên khốn này, anh không yên tâm quay đầu hỏi cô: "Hàng ngày tôi sẽ đến đón cô, cô không được đi cùng người lạ, đã biết chưa?"
"Được." Lâm Thanh Chỉ cũng không nói gì cô có thể đi một mình, tự nhiên sẽ làm anh lo lắng, cô nên để cho anh yên tâm.
Có điều mấy ngày sau đó không thấy Lưu Tráng Kiến xuất hiện, thế nhưng lại xuất hiện một việc khiến cho Lục Lập trợn to mắt.
Anh cầm lên phong thư được kẹp trong quyển sách toán của Lâm Thanh Chỉ, không dám tin nhìn Lâm Thanh Chỉ đang chuẩn bị ngồi vào bàn học hỏi: "đây là cái gì?!
Thư tình?!
Nghe thấy lời Lục Lập nói, Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại nhìn nói: "Đây là cái gì?" Cô đưa tay muốn lấy bức thư trong tay Lục Lập lại.
Lục Lập thu tay lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Cô bây giờ vẫn là một học sinh, việc cần phải làm nhất bây giờ là tập trung học tập."
"Ồ." Lâm Thanh Chỉ nghe thấy lời Lục Lập nói, vẫn muốn duỗi tay ra lấy lại bức thư.
Tuy nhiên lợi thế vê chiêu cao của Lục Lập đã chặn mất, anh dơ lên cao, cho nên Lâm Thanh Chỉ không thể với tới được.
Lâm Thanh Chỉ kéo lấy vạt áo anh, cau mày nói: "Anh có đưa hay không?"
Lục Lập dơ bức thư cao lên, không trả lời.
Sau đó Lâm Thanh Chỉ nhíu mày, lập tức luồn tay vào giữa quần áo của anh, tiến từ dưới vạt áo lên đến cổ áo, Lục Lập bị cô động chạm giật mình.
Ngay lập tức nhảy cả hai chân lên ghế, đứng cao hơn cô, nhưng mà Lâm Thanh Chỉ còn quá đáng hơn cả anh, hai tay cô nắm chặt vai anh không buông.
Cuối cùng trong lúc hai người tranh giành, quần áo của Lục Lập đều sắp bị xé ra hết, như này anh mới cảm thấy tai đỏ hết lên mà buông tay.
Vừa đứng cách xa Lâm Thanh Chỉ một chút, vừa sửa lại quần áo của mình Lục Lập cất giọng nói:
"Cô là đồ lưu manh."
Lâm Thanh Chỉ vẫy vẫy lá thư trong tay, hất mắt nhìn anh nói: "Có muốn lấy không?"
Lục Lập quay đầu đi, cứng miệng nói: "Tôi không thèm, tôi chỉ sợ cô xao nhãng học tập."
Lâm Thanh Chỉ chọc chọc mặt của minh cười nói: "Chỉ cần anh hôn tôi một cái, tối sẽ đưa thư cho anh.”
Lục Lập nhìn cô một cái, ưỡn thằng ngực không nói gì, cố gắng không để lộ ra vẻ uỷ khuất của mình.
Nhưng thấy Lâm Thanh Chỉ không có một câu mê hoặc nào, cô đưa tay ra bắt đầu xé phong thư.
Chỉ nghe "xoạt" một tiếng. Lông mày Lục Lập giật giật, tay nhanh hơn não chộp lấy bức thư.
Tuy nhiên Lâm Thanh Chỉ giữ chặt phong thư không buông, hai người đồng thời nắm chặt mặt đối mặt nhìn nhau.
Lâm Thanh Chỉ nhìn về phía Lục Lập, nhẹ nhàng nháy mắt.
Lục Lập với khuôn mặt nghiêm túc bước tới, rất nhanh hôn lên mặt cô một cái.
Sau khi hôn xong vẫn không quên giải thích: "Tôi chỉ là sợ ảnh hưởng đến việc học của cô."
Lâm Thanh Chỉ nhìn anh cười cười, ý cười không rõ ràng, Lục Lập có chút nhảy lên khi bị cô cười.
Trong thư tình rốt cuộc là viết cái gì, Lâm Thanh Chỉ không biết, có điều sau khi Lục Lập xem xong lại vì cô mà đổi một lô quần áo càng xấu hơn.
Anh thì không được đã xấu như vậy rồi, vẫn còn có người khen cô là hoa hồng hoa tường vi.
Lâm Thanh Chỉ mặc quần áo xấu mỗi ngày nhưng cô cũng không hề từ chối, gân đây cô một lòng quyết tâm học tập, đối với những vấn đề khác cô không hề bận tâm, xấu thì xấu.
Có điều chuyện mà Lục Lập không nghĩ đến, không phải quần áo của Lâm Thanh Chỉ xấu mà giúp cô đào hoa thêm mà chính là quyển vở bài tập anh làm cho cô đã giành được sự yêu thích của hầu hết các bạn học.
Bây giờ sách bài tập trên thị trường đều rất là ít, không phải cứ có tiền là đã mua được.
Tuy nhiên, bộ bài tập của Lâm Thanh Chỉ không chỉ có thể giúp luyện tập các dạng câu hỏi toán học mà còn các dạng câu hỏi đặc biệt cũng được hướng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận