Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 180

Chuong 180Chuong 180
Chuong 180
Bà với tay lấy ra một chiếc ghế, kéo cô ngồi xuống nói: "Thanh Chỉ a con xem con hiện giờ cũng không còn nhỏ nữa, con có nghĩ đến những dự định trong tương lai chưa?
Lâm Thanh Chỉ bị hỏi có chút không hiểu, nhưng không đợi cô trả lời bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Lâm Thanh Chỉ định đứng dậy đi về, đương nhiên dì Tôn có khách vậy cô cũng không chậm trễ nữa.
Ai biết được dì Tôn lại dơ tay ra kéo cô ngồi xuống nói: "Con ngồi đi, ngồi đi, đang muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen a."
Nói xong dì Tôn cười mỉm rồi ra mở cửa, thấy cháu trai đứng ở ngoài cửa, dì Tôn liền áp sát nhỏ giọng nói:
"Tiểu Hành à, ta nói cho con nghe, lần trước ta muốn giới thiệu cho con cô gái đó, hiện đang ở trong nhà! Sau khi con vào thì nhất định phải biểu hiện cho tốt, đã hiểu chưa?
Lã Hành có chút bất lực cười nói: "Cô à, cô nói cái gì vậy, không phải con đã nói với cô rồi sao, con có người mà con thích rồi mà?
Nói rồi trong đầu Lã Hành đều hiện lên khuôn mặt của Lâm Thanh Chỉ.
Di Tôn đưa tay vỗ anh một cái nói: "Con gặp là biết rồi, ta còn sợ người ta không thích con ấy!"
Nói xong liền cảnh cáo: "Lat nữa con nhớ nói năng cho cẩn thận biết chưa?
Sau đó không đợi Lã Hành phản ứng, bà liên dơ tay kéo anh vào trong. 9ei72
Bà cười nhìn Lâm Thanh Chỉ nói: "Thanh Chỉ, con xem đây là cháu trai của dì, người mà cho con mượn sách đó, thế thế nào? Có đẹp trai không?"
Lâm Thanh Chỉ nhướng mắt lên nhìn, cô gặp anh ta rồi, cô nhớ anh ta là một đạo diễn.
Sau khi Lã Hành nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ ngồi ở đó, liền có chút kinh ngạc: "Thanh Chỉ? Sao cô lại ở đây?
Dì Tôn thấy hai người quen nhau lập tức bịt miệng cười tươi rói nói: "Ai u, hoá ra hai đứa biết nhau à, thật là tốt quá rồi!"
Dì Tôn đứng bên cạnh vui mừng võ tay nói: "Ta đang định giới thiệu cho hai đứa làm quen, Thanh Chỉ, đây là cháu trai dì, nhân phẩm rất tốt, con suy nghĩ xem được không?"
Lâm Thanh Chỉ: Suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì?
Lã Hành thấy dáng vẻ hoài nghi của Lâm Thanh Chỉ lập tức hiểu ra cô của anh muốn làm gì rồi, có chút xấu hổ ngăn cô lại: "Cô al
Dì Tôn đưa tay lên vỗ vào vai anh: "Đừng có xấu hổ al"
Bà chưa từng gặp qua, vừa rồi Lã Hành còn nói anh đã có người mình thích rồi, kết quả là vừa vào phòng đã nhìn không chớp mắt rồi, trong mắt cứ như là đốt pháo hoa vậy, điều này chứng tỏ người mà cháu trai bà thích trùng hợp lại đang ở đây!
Đây thật sự là duyên phận mài
Dì Tôn cả người trên dưới lộ ra một loại sáng ngời, cười giống như loại chim nở rộ, toàn thân không thể che giấu được sự vui sướng, bà ra hiệu cho Lã Hành ngồi xuống nói: "Tiểu Hành, con ngồi đi, các con cứ tự nhiên nói chuyện." Vì để thúc đẩy mối quan hệ thêm nữa nên dì Tôn để hai người nói chuyện còn một mình dì đi pha trà: "Các con vừa uống trà vừa nói chuyện nhé, ta đi sang hàng xóm mượn ít đồ."
Dì Tôn cười viện cớ đi ra ngoài, để tạo quan hệ cho hai người.
Cháu trai dì cũng là một người rất ưu tú, Lâm Thanh Chỉ cũng không tồi, nếu hai đứa mà thành đôi nhất định những ngày tháng sau này không tồi.
Lúc dì Tôn ra ngoài, cả người đều lộ ra không khí vui mừng giống như là dán một chữ "hỷ" lên người vậy.
Trong phòng, Lã Hành cầm chặt cốc trà trong tay, có chút ngại không dám nhìn Lâm Thanh Chỉ, nhưng cuối cùng vẫn mở lời trước nói với cô:
"Lâm tiểu thư, thật ngại quá, cô của tôi rất quan tâm đến tôi."
"Ừ" Lâm Thanh Chỉ uống một ngụm trà, vừa hay cô cũng có chút khát, nghĩ một chút cô một ngụm uống hết cốc trà.
Uống hết cốc trà, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy sách đã trả rồi, lễ cũng đáp lại rồi, còn uống một cốc trà nữa, cũng coi như là rất lễ phép rồi nên quay về thôi.
Cô quay đầu lại nhìn Lã Hành nói:
“Tôi...
"Tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận