Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 110:

Chuong 110:Chuong 110:
Chuong 110:
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Chỉ thuận miệng hỏi Lục Lập buổi chiều tiệc tụ tập còn có những người nào.
Lục Lập oán hận nói: "Đều là một ít người lớn tuổi."
Lâm Thanh Chỉ...
ĐÀ"
Cô phát hiện ra rằng, người đàn ông này từ sáng nay luôn có một số biểu hiện rất bất thường.
À? 入al
À, điều đó có nghĩa là gì?
Đó có phải là thừa nhận không?
Cô ấy cảm thấy anh già rồi sao?
Lục Lập trong mắt lại bắt đầu phóng tên nhỏ.
Lâm Thanh Chỉ đặt bát xuống: "Tôi ăn no rồi, tôi muốn đi tới quán mì."
Nghe thấy lời này của cô, Lục Lập trong nháy mắt ngồi thẳng lưng: "Đi quán mì? Cô không ăn tối sao?"
Thằng nhóc Trần Hùng lúc này hẳn là vẫn còn ở đó.
Lâm Thanh Chỉ đứng lên: "Đi lấy chút đồ."
Vừa rồi lúc Lục Lập đi ra ngoài, dì Lục có gọi điện thoại tới nói rằng đã gửi chút quần áo tới, là gửi đến quán mì.
"Lấy cái gì, tôi đi lấy là được." Lục Lập buông cái bát trong tay xuống.
"Không cần, tôi...
"Không cần cô." Lục Lập đứng lên: "Tôi là đàn ông, tôi đi."
Lâm Thanh Chỉ nghi ngờ nhìn anh một cái: "Lục Tiểu Lập, có phải anh có chuyện gì gạt tôi không?" Bằng không, người này sao lại ngăn cản không cho cô đi quán mì?
Lâm Thanh Chỉ nghi ngờ Lục Lập có việc gạt cô.
Lục Lập cười lạnh: "Gạt cô? Tôi có thể gạt cô cái gì, thật nực cười."
Anh đưa tay chỉnh sửa lại vạt áo của mình, như muốn thể hiện ra mình là người đàn ông phong độ.
Lâm Thanh Chỉ cả buổi sáng ngày hôm nay liên tục nghe anh âm dương quái khí, cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa trong nháy mắt liền đạp một cước trên bắp chân anh: “Anh cho rằng tôi là người dễ bị lừa gạt bởi những lời đấy sao?"
Lục Lập:...
Cuối cùng, anh vẫn là dùng việc bị đánh để đổi được kết quả anh và Lâm Thanh Chỉ cùng nhau đi đến quán mì.
Và rồi...
Lâm Thanh Chỉ phải ngồi đợi một khoảng thời gian dài.
Đợi Lục Lập chậm rãi ăn cơm, chậm rãi thu dọn bàn, chậm rãi rửa chén. Lâm Thanh Chỉ....
Cô cảm thấy thật mất thời gian, cô chỉ cần một mình đi rồi vê sẽ nhanh hơn.
Vậy nên, cô quyết định đi trước.
Nhưng mà cô mới vừa đi tới cửa Lục Lập đã cầm theo chén vẫn còn vươn bong bóng xà phòng xuất hiện ở cửa phòng bếp, dùng ánh mắt sắc bén lại vô tình nhìn người định lén lút trốn đi.
Lâm Thanh Chỉ...
Tâm tư của đàn ông quá khó đoán.
Cô thuận miệng dỗ dành: "Tôi đi dạo một chút."
Lục Lập âm dương quái khí: "Đã đi dạo đến cửa rồi, lát nữa có phải muốn tùy tiện đi dạo đến quán mì luôn hay không?”
Lâm Thanh Chỉ....
Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ khoanh hai tay quanh ngực dựa vào khung cửa phòng bếp, đứng ở cửa chờ anh.
Lục Lập rửa chén, nhưng vẫn không quên quay đầu lạnh lùng nhìn cô một cái.
Bên hông anh buộc tạp dê màu đen mà bà nội Lâm thường dùng, bồn rửa có chút thấp so dáng người cao lớn của mình anh chỉ có thể khom xuống, tạp dê màu đen đem vai rộng lớn của anh phác họa ra, càng làm cho thắt lưng anh thẳng tắp, hai chân thon dài.
Lâm Thanh Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt chậm rãi liếm liếm môi, có chút ngứa ngáy.
Cô nhấc chân tới gần, kề sát vào tai anh thấp giọng nói: "Anh đang quyến rũ tôi sao?" Khi nói chuyện, cô còn cố ý chạm vào thắt lưng anh.
Bát trong tay Lục Lập "ào" một cái rơi xuống bồn nước.
Cảm nhận được xúc cảm bên hông dần dần rõ ràng, Lục Lập không quay đầu lại mà chỉ nắm chặt lấy bàn tay bên hông lạnh lùng nói: "Tôi già rồi, cô tránh xa tôi ra một chút."
Tại thời điểm này, trong đầu anh đã bị suy nghĩ bản thân đã già chiếm cứ.
Lâm Thanh Chỉ đưa tay vòng quanh thắt lưng anh, cằm dựa trên lưng anh: "Không sao, tôi không ghét bỏ."
Quả nhiên, anh liên biết! Trong lòng cô đúng là cảm thấy anh đã gial
Gân xanh của anh nổi lên, đưa tay mở tay cô ra: "Cô đừng làm chậm trễ việc rửa chén của tôi."
Lâm Thanh Chỉ nghiêng mắt hôn lên cổ anh một cái: "Đều là do anh quá hấp dẫn người, tôi chỉ ôm thôi sẽ không lộn xôn."
Người cứ dính lấy anh không buông, Lục Lập kéo thế nào cũng không kéo ra được.
Tức giận.
Cuối cùng, cả quá trình rửa chén của Lục Lập đều diễn ra với khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào, tay cùng đầu óc giống như tách ra làm hai, mỗi thứ lại làm chuyện riêng của mình.
Nhìn anh rửa sạch xong, Lâm Thanh Chỉ kiêng mũi chân hôn một cái: "Vất vả rồi."
Lục Lập lạnh lùng nói: "Còn không phải vì cô sơn móng tay sao."
Nếu không anh đã không cần rửa chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận