Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 119
Chuong 119
"Cũng không biết tháp rượu có gì thú vị, còn nhất định phải uống rượu có màu khác nhau, lắm chuyện."
Nói xong, cũng không dám nhìn Lâm Thanh Chỉ nhanh chóng đi tìm rượu.
Rượu trên bàn đều được nhân viên câu lạc bộ bày ra trước, không phân biệt rượu mạnh rượu nhẹ, chỉ cần bày sao cho đẹp mắt là được. Tìm mãi, Lục Lập vẫn không thấy rượu màu xanh giống ly vừa nãy.
Lúc Lục Lập đi tìm rượu, Lâm Thanh Chỉ sợ một lát sau lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cũng không còn tâm tư tập hợp đủ loại rượu có màu khác nhau rồi uống trong một lần nữa. Hiện tại, cô chỉ muốn uống đại hết cho xong
Nhưng mà đời không như mơ, vừa mới bưng ly rượu lên liền có người đi tới.
Là Trân Hùng, đi cùng cậu còn có chàng trai vẻ ngoài rất thanh lịch.
Trần Hùng đi tới liền hô: "Anh Thiên, anh Khánh, đây là Lữ Hành, cậu ấy nói có chút chuyện muốn thương lượng với các anh, tôi nghe cũng không tệ lắm cho nên liền dẫn tới đây."
Tôn Minh Thiên đánh giá thoáng qua, nhướng mày nói: "Ngồi đi."
Trân Hùng là người của nhà họ Trần, ngoại trừ việc thay người yêu như thay áo và da mặt cũng không mỏng cho lắm thì cũng không có tật xấu gì khác. Mấy cô gái cùng cậu ta qua đêm đều là đôi bên tình nguyện.
Trân Hùng chỉ quen xã giao với đám người Lục Lập, bình thường cũng có trêu chọc nói qua lại với nhau mấy câu. Thấy Trần Hùng mang theo người tới, Tôn Minh Thiên và Lưu Khánh cũng coi như nể mặt.
Nghe Tôn Minh Thiên nói Trân Hùng cũng dự định ngồi xuống, nhưng ánh mắt ngoài ý muốn liếc về phía Lâm Thanh Chỉ đang uống rượu, cậu hơi run rẩy một chút.
Nhớ tới hình ảnh cô hung hăng đánh người, Trần Hùng trong nháy mắt lại đứng thẳng người: "Chuyện là, tôi còn có chút việc, tôi đi trước!"
Lữ Hành nhìn Trần Hùng rời đi, đứng tại chỗ có chút thấp thỏm.
Nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí nói: "Anh Thiên, anh Khánh, tôi tới đây ngoại trừ vì việc đầu tư còn là vì muốn xin lỗi, lân trước tại bữa tiệc, tôi đã dẫn theo Lưu Kiện Kiện đi cùng, vốn nghĩ là một chuyện tốt, ai ngờ... tôi..."
"Chắc là Lưu Kiện Kiện đòi đi theo cậu phải không?”
Tôn Minh Thiên cười tiếp lời: "Đây cũng không phải lỗi của cậu, xin lỗi để làm gì, không phải Trân Hùng bảo cậu có chuyện muốn nói sao? Ngồi xuống rồi nói."
Lưu Khánh đang bận bôi thuốc cũng mở miệng: "Ngồi xuống đi."
Lữ Hành nhìn quanh phòng, thấy chỗ Lâm Thanh Chỉ vẫn còn chỗ trống liền đi tới, ngồi cách cái người hơi say kia một khoảng.
Mục đích chính của Lữ Hành là làm quen với Lâm Thanh Chỉ, nhưng cậu nghe Trần Hùng kể Lâm Thanh Chỉ là em gái của Lục Lập, nhưng cậu có chút sợ Lục Lập không dám trực tiếp làm quen liền nghĩ ra cái cớ đầu tư vào điện ảnh, dù sao thì đầu tư vào phim chỉ có lợi chứ không có hại.
Sau khi Lữ Hành ngồi xuống lại không khống chế được nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, cup xuống tạo thành một cái bóng nhỏ trên gương mặt, chỉ bưng ly rượu ngồi một chỗ thôi cũng tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Ngón tay Lữ Hành siết chặt, khẩn trương nuốt nước miếng.
Rất muốn nói chuyện với cô, nhưng chào hỏi đột ngột như vậy thì có hơi vội vàng.
Suy nghĩ một chút, cậu đưa tay lục cặp tài liệu lấy ra kịch bản đưa cho mấy người đang ngôi.
Lâm Thanh Chỉ đang uống rượu, đột nhiên bị nhét một quyển sách vào tay.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, Lữ Hành nhìn cô có chút đỏ mặt nói: "Đây là kịch bản tiếp theo tôi muốn quay, Lâm tiểu thư cũng có thể xem."
Lâm Thanh Chỉ: ...
Cái này, sách à?
Không nhìn.
Cô nhét kịch bản vào tay Lữ Hành: "Tôi không thích."
Lữ Hành nhìn tập kịch bản bị trả lại, có chút thất vọng nhưng cũng không nản lòng, chuyện gì cũng phải có quy trình, giống như lúc cậu học quay phim vậy.
Bỏ kịch bản Lâm Thanh Chỉ trả vào trong túi rồi nhìn về phía Tôn Minh Thiên và Lưu Khánh.
Lữ Hành bắt đầu giới thiệu kịch bản: “Anh Thiên, anh Khánh, kịch bản này là do..."
Đúng lúc này, Lục Lập đã tìm được ly rượu màu xanh mang trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận