Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 140

Chuong 140Chuong 140
Chuong 140
Lâm Thanh Chỉ an ủi: "Bác sĩ nói truyền xong bình nước này hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều, ba ngày kế tiếp ăn cháo ăn chút thanh đạm, tịnh dưỡng tốt là được."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi..."
"Bà nội, bà ngoại, hai người trở về trước đi, con thực sự không sao." Lục Lập nhìn về phía bà Lâm và bà ngoại Lục.
Vừa nghĩ đến việc chân anh thực sự mềm nhun không thể đi được, cuối cùng bị Lâm Thanh Chỉ bế lên xe, anh liền thấy cả người không ổn.
Bây giờ anh ta chỉ muốn yên lặng một mình.
Lâm Thanh Chỉ cũng nhìn về phía bà nội Lâm và bà ngoại Lục, khuyên nhủ: "Bà nội, bà ngoại hai người về trước đi ạ, ngày mai còn phải mở cửa hàng nữa."
"Ngày mai đóng cửa, không bán..."
"Không được! Con chỉ bị ngộ độc thực phẩm một chút xíu, mọi người đã như vậy rồi, con sẽ bị áp lực tâm lý." Lục Lập nhìn về phía bà nội Lâm và bà ngoại Lục với ánh mắt cương quyết.
Sau cùng khuyên can hết lời, Lâm Thanh Chỉ gọi một chiếc xe ba bánh, đưa người trở vê, còn mình thì ở lại.
Lục Lập nhìn thoáng qua người trở về, ủ rũ nói: "Em quay lại đây làm gì, anh căn bản không cần người ở cùng."
Lâm Thanh Chỉ buồn cười nhìn anh, khom lưng tiến lại gần đưa tay nhéo nhéo mũi anh rồi hôn lên môi anh một cái nói: "Mỗi ngày gắng sức như vậy, thân thể không thoải mái vì sao anh không nói?"
Lục Lập nghiêng đầu ho một tiếng, lỗ tai có chút đỏ: "Em đừng dựa gần như vậy, không ổn chút nào."
Lâm Thanh Chỉ xoay đầu anh qua, tiếp tục hỏi: "Vì sao không nói?"
Lục Lập bực bội nói: "Anh đâu biết sẽ như vậy, lúc đầu cho rằng chỉ là khó chịu đường tiêu hóa bình thường.'
Lúc đầu, anh chỉ cảm thấy dạ dày có chút đau, còn có thể chịu đựng được, đợi đến buổi chiều liền bắt đầu buồn nôn, lúc đầu tần suất cũng không cao anh còn có thể nhịn, ai ngờ sau đó liền không thể chịu nổi, trong bụng anh chỉ còn toàn là nước chua.
Nếu không phải buổi tối Lâm Thanh Chỉ đi ra thấy sắc mặt anh tái nhợt đang vịn vào khung cửa, cũng không biết là anh bị bệnh.
Sau đó cô ôm lấy Lục Lập đã sớm chân mềm nhũn, đưa đến bệnh viện, bà Lâm và bà ngoại Lục cũng đi theo.
Lục Lập bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này của Lâm Thanh Chỉ, sẽ nghĩ đến một màn xấu hổ khi mình được ôm lên.
Anh nhìn vê phía Lâm Thanh Chỉ với một ánh mắt cảnh cáo: "Lần sau khi có người em không nên ôm anh, nghe thấy không?"
Làm một người đàn ông, anh cũng cần mặt mũi chứ.
Lâm Thanh Chỉ ngồi ở mép giường, đặt hai cánh tay lên cổ hắn, nửa ôm hắn, nhướng mày nói: "Vậy bây giờ em có thể ôm anh không?" Bây giờ xung quanh không có ai.
Lục Lập mở to hai mắt nhìn cô: "Bây giờ anh bị bệnh."
Nói xong anh còn đưa tay dùng sức chỉ chỉ vào chỗ đang truyền thuốc của mình cho cô xem.
Trên mặt biểu hiện:"Làm thế nào mà đến bệnh nhân em cũng không tha, em thật là điên rồi”.
Lâm Thanh Chỉ nhìn nhìn anh một hồi không biết vì sao đột nhiên nở nụ cười, cô đưa tay ôm lấy đầu của Lập Lục, hung hăng kéo đến trước mặt mình, hôn lên trán anh một cái, mở miệng nói: "Anh có thể sống, thật tốt."
Cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt đột nhiên in trên trán, lỗ tai Lục Lập đỏ ứng đẩy người ra: "Em, Em... Tránh xa anh ra."
Nghĩ đến điều gì đó, anh lại dùng ánh mắt nhìn "người phụ nữ xấu xa" nhìn về phía cô: "Còn có, cái gì mà anh vẫn còn sống, anh vốn dĩ vẫn đang sống mà." Có phải cô ấy lại coi anh là Lục Tiểu Lập không?! Lục Tiểu Lập này chẳng lẽ đã chết?
Trong lòng Lục Lập không khỏi có chút ấm ức khó chịu.
Lâm Thanh Chỉ vén chăn lên đẩy anh vào bên trong, sau đó chính mình cũng chui vào bên trong, hai tay vòng qua ôm eo anh, đem đầu mình kê qua nhẹ giọng cười: "Đúng, anh vẫn còn sống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận