Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 64:

Chuong 64:Chuong 64:
Chuong 64:
Chân Lâm Thanh Chỉ được chăm sóc rất tốt, cho nên chỉ qua thêm một khoảng thời gian đã không còn vấn đề gì nữa.
Thỉnh thoảng chỉ còn có chút ngứa ngáy từ mắt cá chân truyền đến, nhưng người đàn ông chó má Lục Tiểu Lập sống chết cũng không cho cô tháo băng gạc, nói cô đạp người bị thương cần phải tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng lại đến bày tỏ sự quan tâm của mình.
Lâm Thanh Chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Lập, chờ cô hoàn toàn khỏi hẳn cô nhất định không nói hai lời liên đem người đưa lên giường.
Nhìn người đang ân cần như con ong mật, Lâm Thanh Chỉ có chút không kiên nhẫn cô đưa tay kéo cổ áo sau của anh: "Đầu tôi ngứa quá gội đầu cho tôi."
Lục Lập bị kéo cổ áo sau có chút giật mình quay đầu nhìn Lâm Thanh Chỉ.
Gội đầu? Lại còn là gội đầu cho một người con gái?
Lục thiếu gia anh đây còn phải làm việc này sai?
Thật là một chuyện nực cười.
Tôn Minh Thiên vừa đúng lúc đi tới nhà họ Lâm, còn chưa vào cửa đã nhìn thấy một màn trước mắt làm cho tròng mắt cậu xém chút nữa đã muốn rớt ra ngoài.
Lâm Thanh Chỉ thoải mái nằm trên băng ghế dài, ở vị trí đầu cô còn được kê một cái gối mêm chống thêm gỗ bên dưới để tiện cho cô trong khi gội đầu, lúc này cả người cô đều lộ ra một sự vui vẻ, yêu thích nói không nên lời.
Nhưng làm cho cậu kinh ngạc cũng không phải là Lâm Thanh Chỉ, người đang nằm trên ghế được gội đầu theo một cách hiện đại vượt qua thời đại, mà là người đang gội đầu cho Lâm Thanh Chỉ.
Anh dụi mắt mấy cái thật mạnh, nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Lục Lập lúc này đang chuyên tâm gội đầu cho Lâm Thanh Chỉ, tay gội đầu giống như vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn không chú ý tới Tôn Minh Thiên ở cửa.
Bọt trắng dày đặc giống như tơ lụa mềm mại, quấn ngón tay anh với tóc Lâm Thanh Chỉ ẩn hiện lộ ra một cỗ đụng chạm, tiếp xúc không rõ ràng.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Lục Lập xuyên qua mấy sợi tóc mềm mại, anh cảm thấy mái tóc của Lâm Thanh Chỉ hình như đã tốt hơn trước rất nhiêu, vô cùng mêm mại hệt như là tơ lụa xuyên qua tay anh.
Anh ngước mắt lên, không biết có phải là do bọt trắng dày đặc hay là do mái tóc Lâm Thanh Chỉ thật sự trở nên mềm mại đen bóng, mà nhìn thế nào cũng không nhìn ra một tia vàng vọt khô cứng của trước kia.
Lục Lập khẽ nhấc mặt lên, nhìn về phía người đang nhắm mắt lại.
Đôi lông mày đen của cô lúc này đang nhẹ nhàng giãn ra, uốn cong ra một vòng cung, màu môi cũng tốt hơn trước rất nhiều, từ màu hồng dần dần chuyển sang màu đỏ nhạt, giống như một đóa hoa đào dần dần thành thục, càng ngày càng thêm mỹ lệ, thật làm cho người khác muốn liếc mắt nhìn bộ dáng khi cô mở mắt ra, có phải sẽ diễm lệ như tưởng tượng hay không...
Lục Lập lắc lắc đầu, anh cũng không biết vì sao trong đầu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ này. Anh cũng không phải chưa từng thấy qua.
Nghĩ lại, anh lại lân nữa rũ mắt nghiêm túc gội đầu trên tay.
Sau khi gội đầu xong, Lục Lập đi đổ nước thay một chậu nước bưng tới rửa sạch bọt trên đầu cho cô.
Lặp lại hai ba lần như vậy mới gội sạch tóc cho Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ nằm chỉ cảm thấy cả người lười biếng.
Mặc dù Lục Lập là lần đầu tiên gội đầu, nhưng so với lần đầu tiên anh giúp cô buộc tóc tay nghề vẫn tốt hơn rất nhiều, da đầu thoải mái như đang là đang hô hấp.
Lục Lập cầm tóc Lâm Thanh Chỉ lên, vắt cho bớt nước, sau đó cầm khăn mặt chậm rãi lau tóc cho cô.
Lực chà lau của người đàn ông, vừa có lực lại mang theo mềm mại, giống như là cố ý hạ thấp lực đạo.
Lúc này trong đầu Lục Lập không có bất kỳ ý nghĩ gì, chẳng qua là chuyên chú làm việc trong tay, muốn làm cho xong việc trước mắt.
Nhưng Tôn Minh Thiên đứng ở cửa thì lại ngơ ngác tại chỗ tựa như là bị một tảng đá lớn ném trúng, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Đây có phải là Lục Lập mà cậu ta quen biết thật hay không?
Nếu để cho người trên thành phố Bắc Kinh nhìn thấy, bọn họ chắc hẳn còn có thể kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất!
Võ vỗ đầu mình, Tôn Minh Thiên mở miệng gọi người, không nghĩ tới vừa mở miệng thanh âm của anh lại bất giác có chút nói lắp: "Lục... Anh Lục."
Nghe được tiếng gọi, Lục Lập ngẩng đầu quay mặt lại mới phát hiện ra Tôn Minh Thiên không biết đa đứng ở cửa từ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận