Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 99:

Chuong 99:Chuong 99:
Chuong 99:
Luc Lap theo ban nang nhin sang.
Đôi môi đỏ tuyệt đẹp nhất thời hiện ra trước mắt, cô vốn dĩ đã có vóc dáng diễm lệ hiện tại đánh thêm lớp son đỏ, lại càng thêm nóng bỏng và mỹ lệ thật sự khiến người khác muốn đến gần, mà quên mất dừng bước.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy anh mơ hồ không nói gì, đôi môi đỏ mọng liền nhẹ nhàng giương lên, cô biết là cô đẹp a.
Sau đó cũng không để ý đến Lục Lập có phản ứng gì, cô lại lấy cây son khác trên quầy xem, vậy mà lại nhìn thấy còn có màu đỏ cam, cho nên mới nói từ xưa đến nay phụ nữ luôn theo đuổi công cuộc làm đẹp trước sau như một.
Chị gái nhân viên quây hàng vẫn luôn cười tươi như hoa, phồng má lên tự hào, sau đó ngoài son môi ra cũng không quên giới thiệu các loại mỹ phẩm khác, kem nền trong chai thuỷ tỉnh, kem tẩy trang trong chai sứ...
Một lát sau, không chỉ có son môi, trong tay Lục Lập đã cầm đầy thứ đồ khác nữa.
Lục Lập thấy cô mua rất nhiều đồ trang điểm theo bản năng hỏi: "Cô biết trang điểm không?”
Mặc dù anh thừa nhận cô so với trước đây đẹp hơn một chút, thế nhưng cô làm sao có thể biết trang điểm? Cô không phải còn nhỏ sao, vẫn còn đang đi học, ai dạy cô trang điểm chứ?
Không phải là...
"Không biết a." Lâm Thanh Chỉ trả lời làm cắt đứt sự tức giận trong suy nghĩ của anh.
"Vậy cô..."
Tuy nhiên Lục Lập còn chưa nói hết câu, nhân viên quây hàng đã cắt ngang lời nói của anh giống như sợ anh không thanh toán hoá đơn vậy.
Một loạt lời khen được thốt ra từ miệng cô ta: "Thưa anh, anh yên tâm, về vấn đề trang điểm này cứ dần dần là sẽ biết thôi, nếu không mua thì mãi mãi cũng không học được, em gái của anh trời sinh đã xinh đẹp rồi, còn có thêm lớp trang điểm này nữa thì sẽ càng đẹp hơn, giống như hổ mọc thêm cánh tuyệt đối là người đẹp nhất ở trong đám đông kia..."
Lâm Thanh Chỉ không biết nghe được cái gì, liền cười bật thành tiếng, Lục Lập đứng ở bên cạnh mặt càng ngày càng tối đen lại.
Anh trai...
Nhìn anh tuổi tác rất cao sao? Đây đã là lần thứ hai có người nhắc đến vấn đề này rồi!
Lục Lập nhìn người đang cười ở đằng trước, liếc cái người vẫn đang nói chuyện một cái, sau đó xách túi rời đi.
Nhân viên quầy hàng hoàn toàn không cảm nhận được sự giận dữ của Lục Lập, cô ta đang rất vui vẻ vì đạt được hoa hồng rồi! Cô ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải khách hàng mua đồ thoáng tính như vậy!
Lâm Thanh Chỉ thích những đồ mỹ lệ phát sáng, vừa hay những đồ đẹp de của thời đại này vẫn còn thịnh hành.
Bông tai 5 tệ cô không ngại rẻ, vòng cổ 100 tệ cô cũng thích, đi một vòng trên tay Lục Lập đã xách không ít đồ rồi. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lục Lập có lí do nghi ngờ cô là đang cố tình, đi qua cửa hàng quần áo Lâm Thanh Chỉ đi vào trong.
Lục Lập cũng nhanh chóng đi vào theo, bởi vì anh nhìn thấy có ghết
Lâm Thanh Chỉ đi thử quần áo, anh liền xách đồ ngồi trên ghế một bước cũng không muốn động đậy.
Nháy mắt, cửa phòng thay đồ đã mở ra, Lâm Thanh Chỉ từ trong đi ra còn cười gọi anh: "Anh trai- anh xem có đẹp hay không?”
Anh... anh trai...
"Khu khu khụ khul Lục Lập bị nước bọt làm cho bị sặc, suýt nữa thì ho đến rơi cả phổi ra ngoài.
Lâm Thanh Chỉ mím môi cười, trong mắt còn hiện lên sự gian xảo, lúc này cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với chân váy màu đỏ, cả cửa hàng quần áo dường như được cô làm sáng rực lên, toả sáng rực rỡ.
Bà chủ nhiệt tình thật lòng khen nói: "Đẹp!" bà thật sự chưa thấy qua ai so với Lâm Thanh Chỉ chỉ cần thay một bộ quần áo liền đẹp lên đến như vậy!
Có vài cô gái nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ mặc như vậy, cũng đi vào cửa hàng nói muốn thử bộ cô đang mặc, làm cho chủ tiệm vui mừng đến điên rồi.
Lâm Thanh Chỉ mặc bộ quần áo này đi về phía Lục Lập, bà chủ lại cho thêm vài nhân viên nữa đến để giới thiệu quần áo, cô ghé sát vào tai Lục Lập thấp giọng hỏi: "Anh trai, em có đẹp không?”
Nhất thời...
Chân Lục Lập mềm nhữũn ra.
Chân anh bị tê rồi.
Từ trước đến giờ anh không biết một tiếng anh trai còn có thể có lực sát thương mạnh đến như vậy.
Lục Lập cổ họng phập phồng, khàn giọng nói: "Cô, cô đừng gọi tôi là anh trai, tôi không phải anh trai của cô."
Nói rồi còn lùi ra phía sau, cách xa cô một chút.
Lâm Thanh Chỉ nhẹ nhàng liếc anh một cái, vòng tay trước ngực nói: "Anh trai lừa đảo, trả tiền đi."
Lục Lập thật sự tê dại rồi.
Lấy tiền ra mấy lần đều suýt lấy không ra.
Đúng lúc anh vừa lấy tiền ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy nghi ngờ: "Thanh... Chỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận