Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 65:

Chuong 65:Chuong 65:
Chuong 65:
Tay vẫn còn đang chuyên chú lau tóc cho Lâm Thanh Chỉ cũng vì vậy mà dừng lại một lát, nhưng sau đó lại như không có việc gì mà trả lời: "Ừm."
Động tác của đôi tay bấy giờ như trái ngược với vẻ mặt của anh, bắt đầu nhanh lên hơi có chút hỗn loạn, lau tóc cho Lâm Thanh Chỉ thêm vài cái liền nhanh chóng dùng khăn mặt quấn lấy đầu cô rồi đá băng ghế dài dưới thân cô, giọng nói giống như vô cùng ghét bỏ: "Đứng lên, tự mình lau đi."
Trong miệng thì nói như vậy nhưng tay lại theo bản năng muốn đỡ, phản ứng lại chuyện mình muốn làm Lục Lập trong nháy mắt rút tay về nhét tay vào trong túi quần, cằm có chút kiêu căng nâng lên: "Tôi cũng chỉ vì nhìn thấy chân cô bị thương cho nên mới giúp cô gội đầu, xin cô đối với tôi không cần có bất kỳ suy nghĩ nào khác."
Nghe anh nói xong, Lâm Thanh Chỉ âm thầm trợn trắng mắt, chân cô đã sớm khỏe mạnh từ lâu cũng không biết là ai kiên quyết không để cho cô động đậy.
Nói xong Lục Lập liền đem tâm mắt của mình chuyển hướng về phía Tôn Minh Thiên, thản nhiên nói: "Chân cô ấy bị thương."
Tôn Minh Thiên:...
"Ôn"
Anh tin mới là lại
Lần trước giúp người ta buộc tóc, nhặt rác là ai?
Mấy ngày nay mỗi ngày đều không có ở nhà là ai?
Ôi chal
Tôn Minh Thiên ở trong lòng khinh bỉ một hồi, nhưng vẫn không quên rằng mình là tìm Lục Lập vì có việc.
"Trong nhà anh gọi điện thoại đến rồi, bà ngoại Lục để tôi tới gọi anh, nói anh trở về bảo là có việc cần thông báo cho anh, kêu anh về chuẩn bị một chút."
Nghe Tôn Minh Thiên nói, bàn tay đang đút vào túi của Lục Lập hơi căng thẳng, tâm mắt theo bản năng nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đang lau tóc.
Nhưng khi ánh mắt Lâm Thanh Chỉ đối diện với anh, anh lại như không có việc gì dời tâm mắt.
Anh nhìn về phía Tôn Minh Thiên nhàn nhạt trả lời: "Ừ, tôi biết rồi cậu chờ tôi một lát."
Nói xong anh nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ dặn dò: "Ừm, chờ mắt cá chân của cô dưỡng tốt cô mới được bước xuống đất nhớ chưa, đừng quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt cũng không nên động một chút liền sử dụng bạo lực, bạo lực không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, mặc kệ hoàn cảnh trước kia của cô là như thế nào, cô đều phải nghe lời..."
Lục Lập tựa như đang nói di ngôn trước lúc lâm chung, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng nói rất nhiều.
Anh cảm thấy Lâm Thanh Chỉ trước kia có thể được cha cô quá chiều chuộng rồi, cho nên hiện tại mới đối với một số tình huống trong xã hội có một số cách làm không thích hợp.
Anh sợ lần này sau khi mình trở ve thành phố Bắc Kinh sẽ không bao giờ trở về nữa, phỏng chừng sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nghĩ như vậy trong miệng liền nhịn không được nói càng nhiều, thiếu chút nữa mỗi ngày nên mặc quần áo gì cũng nói ra.
Trong lòng anh nặng trịch, không thể nói ra là người hiện tại có cảm giác hệt như đang chết đuối không thở nổi.
Lâm Thanh Chỉ kỳ quái nhìn anh một cái, đáp: "U tôi biết."
Cô không phải là đứa trẻ ba tuổi.
Sau khi Lục Lập nói xong những gì có thể nói được, anh nhìn Lâm Thanh Chỉ muốn nói gì đó thêm nhưng lại dừng lại một hồi lâu.
Cuối cùng cũng chỉ mím môi, phun ra mấy chữ giống như có gai: "Tôi phải đi rồi."
Lâm Thanh Chỉ cho rằng Lục Lập nói đi như thường lệ trở về thôn Tiểu Thanh, cũng không nghĩ nhiều: "Ừm"
Lục Lập nhìn bộ dáng lãnh đạm của cô, trong lòng có chút chua xót, anh há miệng lần nữa nói: "Tôi đi thật đó?"
Lâm Thanh Chỉ gật đầu.
Một lát sau, nhìn thoáng qua người đối diện vẫn luôn đứng tại chỗ bất động.
Lâm Thanh Chỉ có chút nghi hoặc nhìn qua: "Còn không đi?"
Cổ họng Lục Lập nghẹn lại.
Lúc đi tới cửa viện, Lục Lập lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thanh Chỉ đang lau tóc trong sân.
Mái tóc đen mang theo giọt nước hơi lắc trên không trung, mặt mày nhìn thế nào cũng chỉ thấy mang theo một cỗ lạnh lùng nhàn nhạt, giống như Lục Lập đi hay không đi đối với cô mà nói cũng không phải là đại sự gì.
Lục Lập cuối cùng vẫn nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.
Tôn Minh Thiên cười chào hỏi Lâm Thanh Chỉ cũng đi theo.
Tuy rằng anh khiếp sợ hành vi của Lục Lập, nhưng sâu trong nội tâm anh biết một cô gái nơi thôn đồi nhỏ nhất định tương lai sẽ không cùng Lục Lập chung đường.
Trong phòng Lâm Thanh Chỉ buông tay lau tóc xuống, ngước mắt nhìn bóng lưng Lục Lập, sau đó hơi híp lại không hiểu vì sao lại có chút không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận