Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 112

Chuong 112Chuong 112
Chuong 112
Lục Lập nhìn làn da có màu không đồng đều trên mặt cô, trong nháy mắt ngăn cản Lâm Thanh Chỉ muốn nhìn, anh nắm chặt bút kẻ lông mày nghiêm túc nói: "Cô đừng nhúc nhích, tôi còn muốn vẽ chân mày."
Lâm Thanh Chỉ ngước mắt nhìn anh một cái, lại nhắm hai mắt lại: "Vẽ đi."
Lục Lập cầm cọ chuốt lông mày cẩn thận bắt đầu vẽ trên lông mày cô, dọc theo đường viền lông mày vẽ từng chút một, rồi từng chút từng chút bôi phấn màu đen lên trên.
Cuối cùng, Lục Lập nhìn xa một chút, nhìn lông mày đen thô trên mặt cô, anh suy nghĩ một chút: "Han là... Ổn rồi?
Cuối cùng anh cầm son môi lên, cúi đầu đến gần.
Hai người áp sát nhau làm mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, có hơi nóng phun lên mặt hai má Lục Lập có chút nóng lên.
Anh siết chặt son môi, cau mày miêu tả dọc theo hình môi của cô, từ trái sang phải rồi từ phải sang trái.
Cuối cùng học thủ pháp vừa rồi của cô, điểm một chút trên mặt cô, sau đó dùng tay nhẹ nhàng xoa ra.
Lâm Thanh Chỉ nhắm mắt lại hỏi: "Được rồi sao?"
Lục Lập nói: "Chờ một chút." Nhìn ngang nhìn dọc, anh lại lân nữa cam cọ vẽ lông mày lên tô vẽ lên lông mày cô thêm một chút.
Lùi ra xa hơn để ngắm nhìn, hẳn là... Không tệ đi?
Lục Lập thận trọng gật đầu nói: "Được rồi."
Nhưng khi Lâm Thanh Chỉ soi gương, anh vẫn có loại xúc động muốn cướp gương từ trong tay cô.
Nhìn người trong gương vẫn như vừa rồi, lông mày thô, khuôn mặt đỏ bừng, Lâm Thanh Chỉ bật cười.
Lớp trang điểm này còn không bằng cô đã làm.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Lục Lập cố gắng tìm lại thể diện cho mình: "Cô không cảm thấy tốt hơn cô một chút sao?"
Lâm Thanh Chỉ cười lạnh: "À."
Cuối cùng Lâm Thanh Chỉ rửa sạch tất cả lớp trang điểm, chỉ đơn giản thoa một chút son môi.
Dọn dẹp xong Lâm Thanh Chỉ nhìn mình trong gương, quả nhiên, cô trời sinh xinh đẹp.
Lục Lập nhìn thấy cô trang điểm xong, liền đưa tay giữ chặt cô vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thay quần áo."
Lâm Thanh Chỉ không để ý tới anh, đưa tay cầm lấy chiếc khăn choàng nhỏ màu đỏ khoác bên ngoài.
Trong căn phòng tối có chút ánh sáng, cô gái mặc một thân váy màu đỏ hiện ra vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ cậu màu trắng nổi bật như ngọc, lúc này cô cười môi đỏ răng trắng, nháy mắt hỏi: "Anh trai, thật sự không đẹp sao?"
Trong nháy mắt đó, Lục Lập phảng phất như nghe được nhịp tim của mình.
Trân Nhị mập đặt phòng riêng ở Mỹ Lệ Hồng Hoa. Lục Lập mang theo Lâm Thanh Chỉ đi qua.
Anh nhìn cô trông thấy cái gì cũng tò mò liền đưa tay nắm lấy tay cô, cau mày: "Đừng đi lung tung."
"Ừm."
Đối với chỗ mình không quen, Lâm Thanh Chỉ vẫn rất dễ nói chuyện, có Lục Lập đứng ở bên cạnh là được.
Cô nhìn thấy đại sảnh dưới lầu có rất nhiều người tay ôm bả vai khiêu vũ, còn có người trên sân khấu khàn giọng hát, cảm thấy rất thú vị.
Cô đưa tay kéo vạt áo Lục Lập hỏi: "Lat nữa chúng ta cũng khiêu vũ được không?”
Lục Lập nắm chặt tay cô hơi dùng sức, quát lớn: "Nhảy cái gì mà nhảy, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Cô không thấy nhiều người đang lén lút nhìn cô sao?
Chú ý tới ánh mắt của người xung quanh, Lục Lập hận không thể cởi áo khoác của mình ra che đầu cô lại, người này hoàn toàn không biết mình có bao nhiêu hấp dẫn người.
Xuyên qua đám người, đi lên lâu mới tìm được phòng riêng của Trân Nhị mập.
Lúc này trên trán Lục Lập đã nổi đầy gân xanh, đây chính là nơi mà Trần Nhị mập đã đặt đây sao!
Lâm Thanh Chỉ nhìn lên mấy bông hoa lớn màu đỏ treo hai bên trước cửa.
Đây là là lý do nơi này gọi là Mỹ Lệ Hoa Hồng sao?
Có điều, nghĩ đến cái gì đó cô liền nhanh chóng đi về phía trước một bước, đi vượt qua cả Lục Lập đẩy cửa muốn đi vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận