Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 117
Chuong 117
Lưu Khánh nhíu mày: "Cậu ta mà có bản lĩnh này sao? Theo đến tỉnh G, thả rắn trong sân lớn khu phức hợp?"
Lưu Khánh nghĩ không thể đơn giản như vậy, nhìn về phía Lục Lập: "Gần đây cậu chú ý một chút."
Lục Lập cười lạnh: "Chỉ cân cậu ta dám đến...'. Nửa câu sau là gì Lục Lập không nói, chỉ nhấp một ngụm rượu.
"Ừm”" Lưu Khánh cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy ly rượu.
Tôn Minh Thiên cũng cầm lấy ly rượu mình lấy được lúc đang đi, còn lục lập vươn tay lên lấy ly rượu gần đấy.
"Cạn ly.
"Cạn ly."
"Cạn ly."
"Keng". Ba ly rượu chạm vào nhau vang lên, tất cả những lời muốn nói đều được hiểu ngầm.
Lục Lập uống một hơi hết sạch, cảm nhận được vị hoa quả trong miệng liền nhíu mày
Ngọt?
Vị không đúng lắm, nhìn kĩ ly rượu một chút lại đưa mắt nhìn về nơi mình vừa lấy rượu.
Tháp rượu Lâm Thanh Chỉ làm thiếu mất đi một ly trên đỉnh.
Lục Lập:...
Anh quay đầu muốn giải thích mới phát hiện người đã biến mất.
Anh nhíu mày, nhìn quanh căn phòng vẫn không thấy.
Lúc này, Tôn Minh Thiên đột nhiên chỉ vào cánh cửa thủy tinh bị một đám người vây quanh "Bên kia đang có chuyện gì vậy?”
Lục Lập nhìn qua, lại nghĩ đến người không thấy đâu nhanh chóng nhíu mày đứng lên đi về phía bên kia.
Đám người vây quanh cửa kính lúc này đang bàn luận sôi nổi:
"Cái người trang điểm đậm kia chính là Lưu Tinh Tinh đúng không?"
"Áo đỏ kia nghe nói là em gái Lục Lập?"
"... Lại bị ngã một lần nữa! Quá thảm..."
Có cô gái nhát gan, che mắt không dám nhìn, trong miệng phát ra tiếng hít thở: "Hít! Đau quát"
”... Lưu Tỉnh Tinh xông vào đánh hăng quá?!"
Sân sau của câu lạc bộ Mỹ Lệ Hoa Hồng bị mọi người túm tụm vây quanh
Đó là một mảnh ruộng được vây quanh bở tường gạch đỏ chưa được cải tạo, mở hồ còn có thể nhìn ra dấu vết lúa mì vừa mới được thu hoạch trên đấy, bên cạnh còn có mấy cây hòe già đang nở hoa đỏ chót. Trên cánh đồng, Lâm Thanh Chỉ lại đạp một cái khiến đối phương bị ngã xuống đất.
Lưu Tinh Tinh cắn răng đứng lên
"Nhat"
Hét to một tiếng, hai tay nắm lại, xông lên.
Lâm Thanh Chỉ nhìn người không biết đau là gì kia, khóe miệng cũng nhịn không được co rút.
Cô nghiêng người né đòn, đồng thời đưa chân lên đo ván
"Phốc!"
Lưu Tinh Tinh mới vừa nãy còn hung hăng chạy tới bây giờ đã ngã xuống hai tay chống lên trên mặt đất, cô ta quỳ trên mặt đất nắm chặt tay im lặng một hồi lâu...
Sao đó đột nhiên "Oa!" một tiếng khóc vang lên.
Lâm Thanh Chỉ: ...
"Ô ô ô, cô ăn hiếp tôi! Ôi, mẹ ơi, con đau quái Ô ô..."
Lâm Thanh Chỉ sững sờ, sửng sốt một hồi, xoa xoa mi tâm, vươn tay, ghét bỏ nắm cổ áo Lưu Tinh Tinh, xách người cô ta lên.
Nhìn vẻ mặt chật vật cùng hai hàng nước mắt xấu xí của cô ta, Lâm Thanh Chỉ lạnh lùng cất lời: "Không được khóc."
Lưu Tinh Tinh bị cô dọa một cái, mở to đôi mắt nhìn cô, sau đó
"Ô ôôô... Mẹ...!Ô ô ô..."
Lâm Thanh Chỉ: ...
Thật đau đầu.
Cô buông tay ra, ném người xuống đất đứng dậy bỏ đi.
Mặc kệ, không phải cô động thủ trước, là do cô ta xông lên trước.
Tuy nhiên, vừa bước một bước chân đã bị người ta ôm lấy.
Không thể di chuyển.
Lưu Tinh Tinh ôm chân Lâm Thanh Chỉ, khóc lóc không chịu buông:
"Ô ô... ! Cô không thể đi... Tôi đau..."
Lâm Thanh Chỉ cúi đầu nhìn về phía người ôm đùi mình, trên tay có một số chỗ bị trây sát da vì trận đánh vừa rồi.
Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Tại sao cô lại muốn đánh nhau với tôi?”
Lưu Tinh Tinh ủy khuất: "Tôi thấy có người khi dễ cô, muốn nói cho cô biết! ... Con gái không thể bị đánh... Ôi... Muốn, muốn cô học được cách phản kháng lại..."
Lâm Thanh Chỉ: "Thế sao cô không nói thẳng."
Lưu Tinh Tinh khóc: "Ô ô, cô mời tôi đánh nhau... 0 ô... ! Con gái không thể thua cuộc... Ô ô ô..."
Lâm Thanh Chỉ lắc lắc chân:"Thế bây giờ thì sao?"
"Ô ô ô ô... Tôi nhận thua..." Lưu Tinh Tinh ôm người khóc một phen nước mắt nước mũi tèm lem. Lâm Thanh Chỉ nhìn anh ta, cắn răng nói: "Nếu cô dám cọ nước mũi lên quần áo tôi. Tôi thê, không giết cô, tôi không làm người"
Lưu Tinh Tinh: "Ô ô... Mẹ... Con muốn về nhà..."
Nói xong còn không quên lấy giấy từ trong túi ra lau nước mũi."Xì-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận