Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 95:
Chuong 95:
Mẹ Lục cầm lấy tay Lâm Thanh Chỉ cười ha hả, vừa dẫn cô đi lên lầu vừa nói: "Dì nghe bà nội con nói, con vẫn còn muốn di học tiếp có đúng không, có một số trường ở Thành phố Bắc Kinh dì đều có tài trợ, đến lúc đó thích trường nào nói với dì một câu nhé."
Trong lòng Lâm Thanh Chỉ: Không, cô không hề muốn, cô tình nguyện đi nhặt rác.
Buổi tối, cửa phòng của Lục Lập bị đẩy ra.
Nhìn thấy người vừa bước vào Lục Lập nhướng mày, anh biết cô thế nào cũng sẽ đến.
Cô nàng lưu manhl
Tối nay anh nhất định phải cùng với cô nói chuyện đàng hoàng hết mọi việc.
Nhưng mà...
Lục Lập vừa hắng giọng một cái Lâm Thanh Chỉ đã đưa tay ra ôm lấy cổ của Lục Lập, cô đưa đầu mình vùi vào cổ anh nũng nịu nói: "Lục Tiểu Lập, tôi không muốn đi học đâu."
Tuy rằng đã đồng ý với bà nội Lâm, nhưng cô vốn là một đứa học hành kém cỏi, đối với người học hành không giỏi mà nói đi học chính là việc sống không bằng chết, như là mắc nghẹn ở cổ, nhưng mà gân đây những người xung quanh cô đều nói đến việc cô phải đi học, thật khó chịu.
Đột nhiên có hơi ấm và sự mềm mại bất ngờ truyên đến cổ mình, Lục Lập cứng do tại chỗ.
Nhưng mà người ở trong lòng anh vẫn cứ liên tục cọ cọ như một con mèo bệnh, như thể hận không thể đem cả người chui vào trong lòng anh luôn.
Lục Lập: !I
Anh không tin, người này nhất định là đang lợi dụng anh!
Cái gì mà không thích đi học?
Viện cới
Lâm Thanh Chỉ ôm chặt anh, thở dài một cái nói: 'Mấy hôm nay anh không đến tìm tôi, Lục Tiểu Lập! Anh thay đổi rồi, anh có phải là không còn thích tôi như trước nữa đúng không? Trước đây ngày nào anh cũng đến nhà tôi, mấy hôm nay anh lại không đến tìm tôi nữa, tôi thật sự rất nhớ anh."
Lâm Thanh Chỉ cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, là do nguyên nhân lâu ngày không gặp hay là do lo lắng về việc học, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất nhớ.
Lục lập lắp bắp nói: "Cô, cô làm gì vậy... Cô... Um!" Cách xa ông đây ra một chút!
Lâm Thanh Chỉ ôm lấy cổ anh, nhón chân lên hôn anh một cái.
Đầu lưỡi mềm mại chạm tới vật gì đó.
Trong phòng đột nhiên mơ hồ phát ra tiếng nước lay động yếu ớt.
Qua một lúc lâu, Lục Lập choáng váng ôm lấy người trong lòng mà thở hổn hển.
Khuôn mặt Lâm Thanh Chỉ cũng ửng đỏ lên, đẹp tựa như một đoá hoa hải đường đang nở rộ, vẻ đẹp khiến người khác bị mê hoặc.
Cô ôm lấy cổ của Lục Lập, giọng nói có chút mam mại: "Hôm nay tôi ngủ cùng anh có được không, tôi rất nhớ anh." Câu nói này quá trực tiếp rồi, trái tim của Lục Lập không thể chịu nổi.
Anh cắn lấy đầu lưỡi mình, khiến bản thân tỉnh táo lại: "Không, không được..."
Lâm Thanh Chỉ lại hôn một cái nữa, sau đó đẩy Lục Lập đến giường của anh tự mình vòng chân lên người anh.
Toàn bộ thân thể cô giống như một bầy nhím chui vào trong lòng Lục Lập, tự kéo cánh tay của Lục Lập ôm lấy mình, cô nhỏ giọng nói: "Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ, anh đừng làm ồn nữa có được không?”
Ấm áp quá, Lâm Thanh Chỉ nhắm mắt lại.
Tay của Lục Lập đặt lên người cô, không biết tại sao lại cảm thấy đau lòng.
Buổi sáng, khi Lục Lập tỉnh dậy liên nhìn thấy người bên cạnh đang nằm trong vòng tay mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ lộ rõ vết ửng hồng sau một giấc ngủ sâu, thêm hàng lông mi nhẹ nhàng ở giữa mắt, hơi thở đều đều.
Trong một khắc Lục Lập nhìn đến thất thần, sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân không thể bị dáng vẻ của cô lừa gạt nữa, không hiểu sao tối hôm qua anh lại bị choáng váng!
Cắn răng uất hận, Lục Lập đưa tay lay lay người vẫn ngủ say kia.
Lâm Thanh Chỉ ư a một tiếng quay người chui vào trong lòng Lục Lập, gãi gãi đầu nói: "Đừng ồn ào, tôi vẫn buồn ngủ." âm thanh vô thức mang theo một sự quyến rũ.
Lục Lập,
Mềm lòng rồi.
Chết tiệt, trái tim đàn ông đúng là không dùng được.
Cứ như vậy tay của Lục Lập cứng đờ, lại để cho cô ngủ thêm một lúc nữa, nhưng ánh nắng bên ngoài cửa sổ càng ngày càng gắt gao, Lục Lập có dự cảm không tốt.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Tiểu Lập, dậy ăn sáng đi."
Lục Lập nhìn người trong lòng mình, ngậm chặt miệng không dám lên tiếng.
Nhìn cái người vẫn đang ngủ say kia, Lục Lập cẩn thận nhẹ nhàng rút cánh tay ra...
A, tay tê hết rồi.
Nhưng vào lúc này không thể nghĩ được điều gì nữa, anh nhìn trái nhìn phải, sau đó nghiến răng một cái từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Nhà lầu ở khu độc lập, tâng hai có hai phòng lúc này thật sự rất tiện lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận