Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 120

Chuong 120Chuong 120
Chuong 120
Trên sô pha màu đỏ bọc da, Lữ Hành nói đến miệng đắng lưỡi khô mới giới thiệu đại khái toàn bộ tình tiết của kịch bản, cuối cùng lại nói ngắn gọn ve dàn cast.
Sau khi giới thiệu xong, Lữ Hành lấy danh thiếp từ trong túi ra: "Anh Thiên, anh Khánh, đây là danh thiếp của tôi, nếu hai người có hứng thú thì có thể liên hệ với tôi."
Cậu cũng thuận tay đưa cho Lâm Thanh Chỉ một tấm.
Lâm Thanh Chỉ nhìn tấm danh thiếp màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mắt, ánh mắt trở nên lấp lánh.
Đạo diễn?
Trên tấm thẻ in tên, chức vụ, địa chỉ công việc và số điện thoại, trong đó hai chữ "đạo diễn" in đặc biệt lớn.
Nhìn thấy hai chữ này, Lâm Thanh Chỉ đang say mê uống rượu đột nhiên ngước mắt nhìn Lữ Hành: "Anh là đạo diễn? Là người có thể làm phim?"
"Đúng vậy." Thấy Lâm Thanh Chỉ chủ động nói chuyện với mình, Lữ Hành không hiểu sao có chút khẩn trương.
Cậu cố gắng kiêm chế nhịp tim nhanh đến bất thường, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tấm vé xem phim: "Đây là bộ phim tôi đã làm ngày trước, nếu Lâm tiểu thư cảm thấy hứng thú có thể đi xem, nếu muốn xem nữa mà lại hết vé, cô cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ cho người mang qua."
Làm nghề như bọn họ, trong túi có vé xem phim là một chuyện bình thường.
Lâm Thanh Chỉ nhận lấy vé, tò mò: "Các anh lưu lại hành động của nhân vật kiểu gì vậy?"
Trong thế giới của Lâm Thanh Chỉ, thứ có thể lưu lại hình ảnh gọi là Lưu Ảnh Thạch, khi sử dụng thì bị hạn chế rất nhiều, khi cô biết thế giới này có thứ gọi là phim thì tràn ngập tò mò. Hiện tại, nhìn thấy người trong lĩnh vực này, nhất thời có chút hứng thú.
Lữ Hành nghe Lâm Thanh Chỉ hỏi về lĩnh vực chuyên môn của mình, hơi kích động: "Cái này nói ra thì dài, lúc mới bắt đầu tiếp xúc với phim ảnh, tôi cũng tò mò về vấn đề này, thế nên còn đặc biệt đi học thêm một thời gian sau đó phát hiện hành động của nhân vật trong phim lưu lại dựa trên..."
Vừa nói đến vấn đề chuyên ngành của mình, Lữ Hành liên có chút thao thao bất tuyệt, cậu thật sự yêu thích điện ảnh, thật lâu trước đây còn thề sẽ trở thành ông vua của giới điện ảnh.
Hiện tại, biết cô gái mình thích có chung sở thích với mình, hơn nữa còn vì nó mà để ý và nói chuyện với mình thì càng kích động, hận không thể đem những gì mình biết nói hết với cô.
Lục Lập vừa đi tới liên nhìn thấy một màn trước mắt.
Người nói vui vẻ, người nghe chú tâm.
Ly rượu trong tay bị anh vô thức hung hăng siết chặt.
Bình tĩnh lại, thả lỏng người anh nhanh bước đi đến đó, thân hình cao lớn tự nhiên ngồi vào giữa hai người.
Anh vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ như không có việc gì xảy ra: "Đang nói chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Chỉ giơ vé xem phim trong tay: "Phim."
"Ồ? Sao tôi không biết cô thích xem phim nhỉ?"Lục Lập bưng ly rượu lên uống thêm một ngụm, thản nhiên nhìn cô ấy.
Ánh đèn trong phòng chiếu vào đôi mắt đen nhánh của Lâm Thanh Chỉ khiến nó trông rất lấp lánh, cô nhìn về phía Lục Lập nói: "Phim này có vẻ hay."
Bộ phim có thể đem ngôn ngữ hành vi hành động của con người lưu trữ vào rồi lại thả ra mà không cần bất kỳ công pháp gì, cái này trong mắt Lâm Thanh Chỉ coi như là một pháp bảo thần giới.
Nghe cô khen ngợi người khác, Lục Lập âm thầm siết chặt ly rượu trong tay đến bàn tay mơ hồ hiện lên gân xanh, anh rũ mắt: "Phải không?"
Lữ Hành cũng cho rằng Lâm Thanh Chỉ đang khen cậu, vừa cao hứng lại vừa ngượng ngùng: "Lâm tiểu thư quá khen, thật ra tôi cũng không lợi hại như vậy, nếu Lâm tiểu thư cảm thấy hứng thú, có thể để lại số điện thoại cho tôi, lân sau khi quay phim tôi sẽ gọi cho..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận