Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 57:

Chuong 57:Chuong 57:
Chuong 57:
Sau khi nghe ông cụ nói xong, Lâm Thanh Chỉ trong phút chốc liền biết chuyện gì đang diễn ra, nghiêng đầu nhìn về phía những trang sách đã được phơi khô.
Thì ra ông cụ mấy năm trước bởi vì bị kẻ xấu hãm hại nên bị đưa xuống nông thôn cải tạo, vì muốn bảo toàn gia phả, liền đem gia phả của ông bỏ vào trong một cái hộp gỗ, chôn ở dưới lòng đất của một túp lều cỏ.
Một thời gian sau được sửa lại án sai, thân thể của ông cụ không chống đỡ được nữa đã dần suy yếu, được con cháu du học nước ngoài trở về đón về thành phố Bắc Kinh điều trị.
Sau khi điều dưỡng, phát hiện thân thể đã tốt lên, rất nhanh đã chạy tới tìm gia phả năm đó ông chôn xuống, thế nhưng túp lều cỏ năm ấy sớm đã sụp đổ bị chôn vùi, gia phả cùng hộp đều đã không thấy đâu.
Gia phả đối với bọn họ mà nói chính là sinh mệnh là lịch sử của một gia tộc, gia phả không còn, căn nguyên của bọn họ cũng bị mất, đối với ông cụ mà nói, ông cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn về việc không bảo vệ tốt được nó, là ông vô dụng, là ông chặt đứt gốc rễ dòng dõi nhà họ Trần, cho dù ông có chết, đây cũng chính là tiếc nuối cả đời của ông.
Sau khi hỏi thăm khắp nơi, rốt cục cũng tìm được manh mối, người gần đó nói là đã nhìn thấy có người nhặt đi, bọn họ lúc này mới tìm được nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày, tiện tay đưa trang sách trên tay qua: "Ông xem thử xác định có đúng hay không? Tôi không thấy cái hộp nào cả."
Bàn tay run rẩy của ông cụ nhận xấp giấy mà cô đưa qua rồi kéo các trang ra xem.
Nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, mới kích động nói: "Xác định, đây là lịch sử gia phả của nhà chúng tôi."
Lâm Thanh Chỉ khoanh hai tay trước ngực: "À."
Cậu thanh niên bên cạnh đỡ ông lão, nhìn bộ dáng này của cô trong nháy mắt liền nâng cằm lên: "Nếu chúng tôi đã tìm tới cửa, liền nhanh chóng trả lại cho chúng tôi."
Lâm Thanh Chỉ liếc hắn một cái: "Nhóc con cậu là ai? Muốn ăn đánh sao?"
Cô có nói là không trả sao? Lúc nhặt bị rách như vậy, ai biết nó lại là bảo vật trong lòng người khác, bất quá...
Cô quay đầu nhìn vào mấy trang sách còn đang phơi bên kia, quyển sách đều đã bị xé thành dạng này...
Sẽ không bắt cô phải đền tiên đâu nhỉ??!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định mở miệng: "Tôi nhặt được cảm thấy nó quá rách nát, nên đã sửa chữa một chút, các ông muốn lấy thì lấy đi nhưng nói trước tôi không có tiền."
Cậu thanh niên đỡ ông lão lại mở miệng lần nữa: "Cô làm sao có thể tùy ý động vào đồ của người khác, cô như vậy...
"Cậu nói cái gì, tôi làm sao? Tôi thấy cậu hơi không biết điều rồi đấy!" Nghe nói như vậy, Lục Lập đi tới.
Khinh thường đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt: "Vốn là lúc nhặt về nó đã trông như rác rưởi, chẳng lẽ còn phải xem như báu vật? Ở nhà người khác không chừng đã bị đem đi làm củi đốt, hiện tại không chỉ tìm được, người ta còn sửa xong cho cậu, cậu không nên cảm ơn sao? Có phải lúc từ trong bụng mẹ di ra, thiếu đi một chút cấu tạo gì đó, đồ lương tâm bị chó ăn mất, không biết nói liền câm mieng.
"Quyển sách này lúc ấy bị rách giống như là vớt ra từ trong mương nước hôi thối, không có bìa, vừa bẩn vừa rách, trang sách đều dính lại với nhau, cậu lại nhìn thứ trong tay cậu, có thể là một chuyện sao? Nếu không phải nhìn ông cụ còn ở đây, tôi một cước có thể đá cho cậu..."
"Anh... Lục?" Chàng trai nghe anh nói chuyện, có chút không xác định mở miệng.
Vừa rồi anh ta căn bản không chú ý tới người đứng bên cạnh, hiện tại anh vừa mở miệng, lực chú ý của anh ta trong nháy mắt đã tập trung lên người Lục Lập, vụng trộm đánh giá một lúc lâu, càng nhìn càng sợ hãi, lúc này mới thăm dò mở miệng.
Lục Lập bị anh ta gọi sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nhìn anh: “Anh là ai?"
"Tôi a, Trần nhị mập a, anh đã quên rồi sao?" Anh ta cố gắng gợi lên những ấn tượng của Lục Lập: "Lần trước các anh uống rượu, tôi đã đi giúp các anh mua vui."
Lục Lập suy nghĩ một chút, nhướng mày: "Cậu chính là tiểu mập mạp đã uống rượu cùng tôi sao?"
Trần Nhị mập gãi gãi đầu, cười ngây ngô một chút: "Thật trùng hợp."
Lục Lập theo bản năng nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái, trong nháy mắt cự tuyệt nói: "Trùng hợp cái gì mà trùng hợp, tôi và cậu cũng không phải là người giống nhau, lương tâm bị chó ăn."
Trân Nhị mập vội vàng giải thích: "Vừa rồi tôi nói như vậy, chính là sợ cô ấy giống như nhà đầu tiên chúng tôi tới liền sư tử ngoạm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận