Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 78:
Chuong 78:
Lục Lập bất ngờ đến không kịp đề phòng.
Nhưng mà còn chưa đợi Lục Lập phản ứng lại, Lâm Thanh Chỉ đã nói trước khiến anh muốn ngất: "Lục Lập, tôi có việc phải đi xa một chuyến, không biết khi nào mới trở về anh ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Đi xa?
Nghe cô nói như vậy trong lòng Lục Lập không hiểu sao có chút khó chịu, anh nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ trong ánh mắt không hiểu vì sao lại có một tia bất mãn: "Sao cô lại có thể cặn bã như vậy!"
Cách hành xử của Lâm Thanh Chỉ hiện tại, y hệt như thủ đoạn lừa gạt người của mấy tên đàn ông trong hộp đêm mà Lục Lập thường xuyên nhìn thấy.
Lục Lập lạnh lùng liec về phía người đối diện nói: "Cô đã muốn đi rồi tại sao còn không buông tay ra?"
Lâm Thanh Chỉ nhìn anh nóng nảy, đưa tay đẩy ngã anh lên giường, vươn tay sờ mặt anh, kế tiếp cúi đầu hôn một cái rồi thấp giọng hỏi: "Có đủ hay chưa?"
Hương thơm từ đôi môi đỏ mọng phun ra quanh quẩn xung quanh Lục Lập, làm đầu óc anh choáng váng đến mơ hồ.
Anh cố gắng đưa tay đẩy người ra, giọng nói khàn khàn: "Cái gì mà đủ hay không? Cô tránh xa tôi ra!"
Lâm Thanh Chỉ nằm ở một bên, một tay chống đầu nghiêng người nhìn về phía Lục Lập cười nói: "Có muốn ngủ với tôi hay không?" Nếu anh muốn, cô liên thuận tiện đem nhiệm vụ chưa thực hiện được của mình hoàn thành.
Lục Lập trong nháy mắt quay đầu lại, cảnh giác nhìn cô.
Mẹ kiếp, anh biết mà, người phụ nữ này đúng là đang ngấp nghé thân thể của anh!
Bà ngoại Lục cũng không biết hôm nay Lục Lập xảy ra chuyện gì, đột nhiên chạy tới muốn giúp bà đốt lửa nấu cơm tối.
Buổi tối lúc ăn cơm, bà ngoại Lục liên tục gắp thức ăn cho Lâm Thanh Chỉ: "Nào, ăn nhiêu một chút, đây chính là món sở trường của bà ngoại đấy."
Nhìn Lâm Thanh Chỉ ăn uống vui vẻ Lục Lập cũng có chút không vui, anh đưa tay cầm lấy đĩa thịt trước mặt Lâm Thanh Chỉ đặt xuống phía trước mình, kế tiếp đem đĩa rau xanh bên cạnh mình đẩy qua cô.
Bà ngoại Lục nhìn thấy liền đưa tay vỗ một cái mắng: "Đứa nhỏ hư đốn này."
Sau đó lại đổi lại, nói với Lâm Thanh Chỉ: "Đừng để ý tới nó, cháu ăn nhiều một chút."
Nhớ tới cái gì đó bà ngoại Lục lại nói tiếp: "Bà nội cháu không phải nói muốn đi thành phố Bắc Kinh sao? Vốn sáng nay bà cùng Lục Lập cũng định đi, nhưng vì hôm qua mưa to nên đã huỷ bỏ vé xe. Lần này cháu và bà nội của cháu có thể đi cùng chúng ta, để bà bảo anh trai Lục Lập mua thêm hai vé..."
Tiếp đó bà ngoại Lục còn nói thêm rất nhiều, nhưng Lâm Thanh Chỉ một chút cũng nghe không vào.
Trong đầu chỉ lưu lại vài chữ không thành câu.
Lục Lập, sáng nay, định đi.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Chỉ liền nhìn về phía Lục Lập ánh mắt dần lạnh xuống. Nghe thấy lời của bà ngoại Lục, Lục Lập cũng bất giác giương mắt nhìn ve phía Lâm Thanh Chỉ.
Trong lòng dâng lên một cỗ khủng hoảng khó hiểu.
Vừa ăn cơm xong Lục Lập liền muốn đi tìm Lâm Thanh Chỉ giải thích, nhưng Lâm Thanh Chỉ chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái rồi nhanh chóng đóng sam cửa lại một tiếng.
Ngoài cửa, Lục Lập liên tục thấp thỏm bất an nhưng gõ cửa thế nào cũng không ai để ý tới anh.
Trong phòng, Lâm Thanh Chỉ nằm trên giường dùng chăn che đầu mình lại.
Trong đầu suy nghĩ nhiều đến rối loạn.
Nếu như không phải trời mưa, không phải nhà cửa sụp đổ, hôm nay Lục Lập đã đi rồi...
Cô cái gì cũng không biết, cũng không biết đi đâu tìm được anh, người vừa tìm được cứ như vậy biến mất...
Lục Lập... Có phải cho tới bây giờ cũng chưa từng để cô ở trong lòng hay không?
Một lát sau, Lâm Thanh Chỉ từ trên giường mạnh mẽ ngồi dậy.
Trong mắt vẫn như cũ lóe lên tia lạnh lùng, Lục Lập dám như vậy chứng tỏ điều gì?
Chính là muốn nói rằng, là do cô từ lúc đến thế giới này vẫn luôn đối xử quá tốt với anh, nghĩ đến đây đôi mắt của cô rất nhanh thoáng qua một tia hung ác.
Lục Lập hiện tại ở bên ngoài quả thực đứng ngồi không yên, dưới mông giống như có gai nhọn.
Anh đã nhẹ nhàng gõ cửa mấy lần nhưng trong phòng vẫn luôn thủy chung không có động tĩnh gì.
Bà ngoại Lục đi ngang qua thấy thế liền hỏi: "Tiểu Lập, cháu đang làm gì vậy?"
Lục Lập nghe thấy vội vàng xoay người lại, nhìn trời nhìn đất, vẻ mặt tự nhiên nói: "Cháu không làm gì cả, chỉ là... Trời quá lạnh, cháu đang ởđi lại cho nóng người."
Nói xong còn sợ bà ngoại Lục không tin, dùng sức giật giật cánh tay cùng cang chân của mình mấy cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận