Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 136

Chuong 136Chuong 136
Chuong 136
Cốc nước từ tay Lục Lập chuyển sang tay Tôn Minh Thiên.
Sau đó mọi người đều nghe Lục Lập nhàn nhạt nói: "Danh thiếp của tôi không mang theo, lần sau câm cho cô xem.”
Nghe được câu này, lập tức hai người trên bàn biết sự thật này trên mặt tràn đầy vẻ khó tin nhìn anh: Ừ ừ ừ?2?IH
Lục Lập là một kẻ ngang ngược lấy đâu ra danh thiếp!
Lẽ nào chức vụ ghi là: Ông chủ tiểu bá vương???
Lâm Thanh Chỉ nghe thấy Lục Lập nói có chút thất vọng, xem ra không thể viết "Người của chủ thợ sửa sách" rồi.
Lục Lập nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thanh Chỉ, cho rằng cô không tin mình.
Anh đập một cái xuống bàn, đứng dậy, lớn tiếng nói: "Tôi thật sự có danh thiếp, tôi là chủ thầu xây dựng lớn, sao lại không có danh thiếp cơ chứ!"
II
Chủ thầu xây dựng???!
Xây cái gì?!!I
Sao bọn họ lại không biết?!
Lưu Tinh Tinh và Tôn Minh Thiên nhìn Lục Lập với vẻ mặt sững sờ.
Thấy hai người đều không dám tin nhìn mình.
Lục Lập cao giọng: "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi làm việc khiêm nhường, mọi người không biết cũng bình thường.”
Bộ dáng nghiêm nghị của anh, phảng phất như là ông chủ lớn sau lưng có mấy trăm căn nhà vậy.
Về việc mình làm gì, Lục Lập trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ông bà nội có gia thế tốt, mẹ anh làm kinh doanh, cha, anh trai, bà ngoại đều cưng chiều anh, từ nhỏ đến lớn anh cũng không thiếu tiền tiêu, không có tiền thì về nhà là được rồi.
Gia đình của anh có vẻ không yêu cầu bất kỳ yêu cầu nào đối với anh cả.
Anh trai anh vào quân đội từ rất sớm, chỉ có anh, học xong đại học trở về, trong nhà cũng không cho anh làm gì, dường như chỉ cần anh vui vẻ là được.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trong đầu anh hiện lên rất nhiều ý niệm.
Sau khi nghe Lâm Thanh Chỉ hỏi, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Lâm Thanh Chỉ biết anh là một tên vô công dỗi nghề.
Trong lúc hỗn loạn, anh nhớ tới lúc anh mua nhà ở chỗ Trần Nhị Mập, nhìn thấy những người đó, trong nháy mắt liền buột miệng nói ra chuyện kinh doanh nhà.
Ngôi nhà ấy mặc dù anh cũng không biết sửa chữa làm sao.
Nhưng anh quyết định đó là sự nghiệp của mình sau này, dù sao thì anh cũng đã nói ra như vậy rồi.
Sau đó, có người hỏi, tại sao ông chủ Lục lại nghĩ tới làm nghề này. Lúc đó Lục Lập đã trở nên thành thục cười nói là bởi vì chém gió.
Năm đó, anh sợ vợ biết anh là tên vô công dỗi sẽ ghét bỏ mình, nhưng mà một khi đã khoác lác như vậy, anh chỉ đành đâm đầu mà làm thôi.
Lời này vừa nói ra, trong chốc lát khiến cho cư dân mạng xôn xao ghen tị, tuy nhiên đây là việc của rất lâu sau đó.
Còn lúc này, ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu.
Trong phòng, Lục Lập mặt ngoài trấn định nói sau này có thời gian dẫn bọn họ đi xem, kỳ thật trong đầu đang cố gắng tìm kiếm tất cả những gì anh biết về nhà cửa, cũng may mẹ Lục làm về sửa chữa nhà, Lục Lập đối với nhà ở vẫn là có hiểu biết nhất định.
Lưu Tinh Tinh cùng Tôn Minh Thiên biết rõ sự thật liên nhìn Lục Lập, bắt đầu hoài nghi mình có thật sự bỏ lỡ cái gì hay không, Lục Lập từ khi nào còn có loại bản lĩnh này??
Lâm Thanh Chỉ lại nghe say sưa, cô cảm thấy hứng thú với thế giới Lục Lập đã sống hai mươi mấy năm, đối với việc vì sao căn nhà thế giới này có thể xây cao như vậy cũng cảm thấy hứng thú, nhiều hơn là cảm thấy hứng thú với những gì Lục Lập từng trải qua mà cô lại đến muộn.
Lục Lập nói xong.
Cô cũng không quên khen ngợi: “Anh thật lợi hại."
Lục Lập đang thao thao bất tuyệt kể một cách nghiêm túc đột nhiên được khen ngợi cũng thấy có chút ngượng ngùng
Anh ho một tiếng nói: "Không có gì, Cô cũng rất lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận