Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 168

Chuong 168Chuong 168
Chuong 168
Là Lý Đáp Đáp gọi tới, muốn mời Lâm Thanh Chỉ tham gia buổi tiệc chia tay, dù sao cũng là bạn học cùng lớp, cùng nhau phấn đấu một thời gian dài như vậy, nên muốn cùng nhau chúc mừng một chút, hơn nữa những dạng toán mà Lâm Thanh Chỉ đưa cho đều trúng rất nhiều đề, mọi người muốn cảm ơn cô.
Lý Đáp Đáp bảo cô nhất định phải đi.
Lâm Thanh Chỉ và các bạn trong lớp ở bên nhau cũng rất vui vẻ, đối mặt với lời mời thịnh tình của Lý Đáp Đáp, cô suy nghĩ một chút, đồng ý.
Lâm Thanh Chỉ cúp điện thoại, Lục Lập đi tới hỏi: "Ai gọi tới?"
"Bạn học, muốn mời em tham gia buổi tiệc chia tay."
Lục Lập liếc cô một cái: "Bạn học kia, mỗi ngày đều nhét thư tình vào túi của em sao."
Lâm Thanh Chỉ đưa tay nắm lấy hai nửa hai má anh, dùng sức kéo ra ngoài nói: 'Là nữ sinh, thư tình gì, không phải đều bị anh tịch thu hết rồi sao."
Lục Lập nghĩ cũng đúng, có chút đắc ý.
Viết thì như thế nào, dù sao cũng đều ở trong tay anh.
Anh đưa tay rót cho mình một ly nước, vừa uống một ngụm, liền nghe lâm Thanh Chỉ hỏi: "Bây giờ em cũng thi xong, khi nào anh mới ngủ với em?”
"Khu, khụ, khụ." Lục Lập bị sặc nước, ho đến mức anh không thở nổi.
Anh buông ly nước xuống, vội vàng đứng lên cách cô xa một chút, bày ra bộ dạng phòng bị: "Lúc nào anh nói em thi xong có thể ngủ với em hả..."
Lâm Thanh Chỉ híp mắt, cả người làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách mãnh liệt: "Không phải anh nói đợi em thi xong sẽ hoàn thành một tâm nguyện cho em mà, anh muốn nuốt lời sao."
Lúc trước Lục Lập vì để cho cô làm bài, hứa hẹn chờ cô thi xong sẽ hoàn thành một tâm nguyện của cô.
Lâm Thanh Chỉ không có tâm nguyện gì, vì tương lai của mình, cô chỉ muốn đem Lục Lập nhanh chóng trở thành người của mình.
Lâm Thanh Chỉ dần dần tiến về phía Lục Lập, đưa tay muốn bắt lấy người, muốn kéo anh vào trong phòng.
Lục Lập hoảng sợ, mạnh mẽ lùi ra sau, anh bối rối xua tay: "Chờ một chút, chờ một chút..."
"Chờ, chờ đến lúc nào? Em đã chờ đợi một thời gian dài rất dài rồi." Lâm Thanh Chỉ cự tuyệt đề nghị của Lục Lập, tiếp tục đưa tay bắt người.
Lục Lập xoay người chạy về phía sau, Lâm Thanh Chỉ còn đứng tại chỗ không kịp phản ứng, Lục Lập đã "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Thanh Chỉ ngẩn người tại chỗ, trong ánh mắt mang theo một chút không dám tin.
Những thứ khác đều được, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của cô, nhất định phải tính toán.
Đêm đầu tiên này nhất định phải thành! Cô đã cho thời gian thích ứng rất dài, không được cũng phải được.
Đàn ông không thể nói không!
Lâm Thanh Chỉ đi tới trước cửa phòng Lục Lập, trâm giọng nói: "Mở cửa."
"Không được!"
Lâm Thanh Chỉ đè thanh âm hỏi: "Vi sao không được?"
Dừng một hồi, Lập Lục lẩm bẩm thanh âm từ khe cửa truyền ra: "Cái này phải... kết hôn mới được."
Kết hôn? Lâm Thanh Chỉ nghe nhíu mày, không được, cô không kết hôn.
"Em không muốn kết hôn, anh mau mở cửa ra."
Nghe cô nói, Lục Lập cắn răng: "Em không kết hôn, em còn bảo anh nhanh lên, em đang lừa gạt tình cảm của anh sao?”
Nói xong anh nhịn không được vọt tới khe cửa hô một câu: "Không kết hôn cũng phải kết, em phải chịu trách nhiệm với anhl"
Lâm Thanh Chỉ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng dỗ dành: "Không kết hôn, em cũng có thể chịu trách nhiệm với anh."
Đây là lời nói của một người phụ nữ xấu xal
Lục Lập nghe xong gân xanh trên trán nhảy dựng lên: "Em đừng mơ tưởng!"
Lục Lập nói xong câu đó, mặc cho Lâm Thanh Chỉ ngoài cửa dỗ dành thế nào, Lục Lập cũng không lên tiếng, không có chút ý định mở cửa.
Lâm Thanh Chỉ đứng ở cửa, hai mày nhăn lại giống như muốn lộ ra một chữ sầu.
Cuối cùng, cô nhìn thoáng qua cửa phòng Lục Lập, xoay người trở vê phòng mình.
Ngủ cùng anh, cô nhất định sẽ ngủ.
Kết hôn, cô cũng sẽ không kết.
Không vội, dù sao cô cũng sẽ tìm được cơ hội.
Hôm tổ chức bữa tiệc chia tay, vốn dĩ Lục Lập sẽ đi cùng với Lâm Thanh Chỉ bởi vì có thể mang người nhà đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận