Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 103:

Chuong 103:Chuong 103:
Chuong 103:
Lâm Thanh Chỉ đi vào trong, thấy mọi người ngồi xung quanh bàn thì chào hỏi: "Bà nội, bà ngoại, dì Tôn, dì Châu..."
Mọi người đều cười đáp lại: "Thanh Chỉ đến rồi đấy hả."
"Đến giờ rồi, tôi cũng phải vê nhà nấu cơm đây."
"Tôi cũng vậy, con gái chắc là tan làm buổi chiều rồi..."
"Thanh Chỉ, có thời gian thì đến nhà dì ăn cơm nhé." Khi Dì Tôn đi về còn không quên dặn Lâm Thanh Chỉ.
Bà nội Lâm cười nói: "Hình như dạo này cháu gái tôi thành cái đồng hồ rồi, mỗi lần nó vừa đến là các bà liền về nấu cơm."
"Không phải như thế đâu..."
Mấy dì đều xách thức ăn của mình lên đi về nhà nấu cơm.
Bà ngoại Lục nhìn Lục Lập, nói thâm: "Không phải cháu nói quán mì nhỏ này của ta không có gì đẹp đẽ, con sẽ không bao giờ đến hay sao?"
Lục Lập nhanh chóng giải thích: "Con không có, bà ngoại bà đừng có đổ tội cho cháu!"
Bà ngoại Lục: "Ồ, được, con không có."
"Bà chủ, cho một bát mì!" Ở ngoài có người gọi.
"Đến đây!"
Bà nội Lâm quay lại nói với Lâm Thanh Chỉ: "Không cần đến giúp đỡ đâu, không bận, con ngồi đợi đi."
Nói thì nói thế, nhưng chỉ một lúc sau, quán mì đã bận rộn hẳn, Lục Lập cũng phải chạy tới giúp đỡ.
Soi mì đều đã được cắt sẵn từ trước, nước dùng cũng được nấu từ trước.
Lục Lập đi theo bà ngoại Lục học cách nấu mì, giúp bà cho mì vào, sau đó dựa theo khẩu vị của khách mà lấy mì nước hay mì trộn.
Lâm Thanh Chỉ ở bên cạnh thái thịt dựa theo lựa chọn của khách, múc thịt cho vào bát.
Công việc chính của bà ngoại Lục và bà nội Lâm đều đã bị hai người chia nhau làm hết, họ chỉ cần tiếp đón khách và thu dọn đồ đạc trên bàn là xong.
Bà nội Lâm tiện tay đem đồ ăn ra nấu bữa trưa, sợ cơm nấu không đủ bà lại hâm nóng lại thêm mấy cái bánh bao rồi nấu thêm một bát canh trứng nữa.
Sau khi bận một lúc lâu, khách trong quán mì mới bớt một chút.
Bà nội Lâm bày bữa trưa ra bàn.
Mấy người ngồi ăn cơm trưa.
Lục Lập đưa tay với lấy một chiếc bánh bao cắn một miếng cùng với thức ăn, vừa nhai vừa nói: "Bà ngoại , bà nội, ngày nào cũng bận vậy sao? Có cân con thuê thêm người không?”
Lâm Thanh Chỉ đang uống canh lập tức ngẩng lên nhìn anh. Quả nhiên, tai của Lục Lập bị bà ngoại Lục xách lên: "Mới bận có một tí đã muốn thuê người? Con tại sao không mời ta đi luôn!"
Lâm Thanh Chỉ có chút hả hê, cô lúc đó cũng bị bà nội Lâm xách tai như vậy.
Ha.
Cô hài lòng, vui vẻ uống thêm một ngụm canh nữa.
Lục Lập: ...
Bà nội Lâm và bà ngoại Lục thay nhau mắng mỏ: "Cách sống của bọn trẻ bây giờ toàn là như vậy, không làm nhà không biết củi gạo quý, nhớ lại chúng ta năm đó..."
Lục Lập nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Mấy người đang ăn thì bên ngoài có vài người đến.
"Dì Lâm, cho chúng tôi năm bát mì trộn sốt thịt lợn!"
Mấy người trong tiệm đều nhìn ra, Lục Lập cũng ngước mắt nhìn lên, anh nhìn thấy vài người rất quen.
Trần Hùng cũng nhìn thấy anh: "Lục... Anh Lục?!"
Lục Lập tại sao lại ở đây? Nghĩ đến điều gì đó trong lòng anh chợt nhói đau, Lục Lập không phải là cũng theo đuổi cô gái ở tiệm này giống anh chứ?
Lục Lập cau mày: "Tôi tại sao lại không được ở đây, đến ăn mì à?"
"... Vâng." Trần Hùng cắn lưỡi trả lời: "Dan vài người bạn đến ăn thử."
Trân Hùng thi thoảng đến nhà bạn chơi, phát hiện ở đây có quán mì nhỏ rất ngon, sau khi đến ăn vài lần anh lại phát hiện ở đây không chỉ có mì ngon mà còn có một cô gái giống như thiên thần vậy!
Sau này cũng vì thế mà ngày càng chăm chỉ đến hơn.
Hôm nay lại đem theo vài người bạn đến để ủng hộ quán.
Không ngờ rằng lại gặp Lục Lập ở đây, hiện giờ anh không còn tâm trạng nữa rồi.
Lục Lập hất cằm nói: "Ngồi đi". Anh từ bàn ăn đứng dậy: "Bà ngoại, mọi người ăn đi, con làm cho."
Nói rồi quay người đi xuống bếp.
Trân Hùng cùng với đám bạn:...
“Anh Lục anh làm saol"
Trân Hùng nghe thấy, vừa đặt mông xuống ghế ngồi liền đứng bật dậy: "Vậy thì... Bọn em cũng không đói lắm, nên... Nên không ăn nữa."
"Đúng đúng, đúng, không đói, không đói." Nói rồi cả đám muốn rời đi, Lục Lập nấu cơm thì ai dám ăn chứ.
Thế nhưng chưa đi được hai bước, cổ áo của Trần Hùng và một người khác bị Lục Lập kéo lại, chỉ nghe thấy giọng anh âm trầm hỏi: "Sao? Mỳ tôi làm có độc sao?"
"Không không không...'
Cả đám người lập tức lại ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận