Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 156
Chuong 156
Mới đầu cũng chỉ có Lý Đáp Đáp thường xuyên hỏi mượn của Lâm Thanh Chỉ, sau đó bạn học cùng lớp đều thích hỏi cô để mượn, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy không vấn đề gì, cũng không làm ảnh hưởng đến tình hình học tập của mình, mượn một quyển đề cũng không có gì là to tát cả.
Thế nhưng, mọi người trong lớp lại không nghĩ như vậy, đối với hành vi không giấu giếm như vậy của Lâm Thanh Chỉ đã khiến không biết bao nhiêu người cảm động, cảm tình đối với Lâm Thanh Chỉ lại tăng thêm vài phần, càng không muốn nói trước đây có vài người đã có cảm tình với Lâm Thanh Chỉ rồi.
Mặc dù họ không có dự định làm bất cứ điều gì trong thời gian đọc lại, nhưng sẽ không có nghĩ họ không bày tỏ việc có cảm tình của mình trong một bức thư và đặt một con đường cách mạng để cùng nhau cố gắng cho tương lai.
Mỗi ngày đều khiến cho gân xanh trên trán của Lục Lập đều nhảy lên.
Tại sao những bức thư này cứ tăng lên mà không giảm đi!
Điều này đã tạo thành thói quen cho Lục Lập, vừa về nhà là đã lấy thư đi đầu tiên, thu gom lại vậy xuống dưới ngăn bàn anh, giống như là thư tình viết cho anh vậy.
Lâm Thanh Chỉ ở bên cạnh muốn hôn.
Lưu Tráng Kiến từ sau ngày bị Lục Lập đánh ngã, lại thêm cái lân hắn suýt bị Lục Lập đánh tàn phế, thù cù thù mới dồn lên đầu, hắn vẫn luôn tìm cách khiến cho Lục Lập be mặt.
Sau khi tan học ngày hôm đó, ở trước cổng trường nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Lục Lập đâu, cô khẽ cau mày lại.
Ngày nào Lục Lập cũng đến, nếu có không đến được cũng sẽ nói trước với cô, cô đang nghĩ có nên đi vê nhà trước không.
Lúc này, đột nhiên, bên đường có một cậu bé chạy qua, tặng cho cô một bông hồng nói: "Chị ơi, chị có phải đang đợi cái anh ngày nào cũng đến đó không?"
Lâm Thanh Chỉ nhàn nhạt nhìn cậu bé không nói gì.
Cậu bé bị cô nhìn đến rut cổ thế nhưng nghĩ đến người cho mình tiền, lại lấy lại dũng khí nói: “Anh ấy nói anh ấy ở bên kia đợi chị."
Nói xong, cậu bé đưa tay chỉ ve hướng con hẻm nhỏ cách xa trường một đoạn.
Lâm Thanh Chỉ nhìn cậu bé, nhẹ nhàng đưa tay nhận bông hoa hồng trong tay cậu, có chút không hiểu nhìn cậu hỏi: "Thật không?”
"Thật, thật ạ." Cậu bé nói xong liên chạy mất.
Lâm Thanh Chỉ hờ hững liếc nhìn thằng bé vừa bỏ chạy, nhẹ nhàng xoay xoay bông hoa hồng trên tay, đem cặp sách màu hồng nhỏ đeo lên lưng, đi về phía thằng bé vừa chỉ.
Con hẻm này là con hẻm ngày nào cô cũng đi qua, nhưng cô bình thường đều ngồi xe đạp của Lục Lập, hôm nay đi bộ đến đó, mới phát hiện con hẻm này thật sự rất xa trường học.
Lục Lập có thể đưa ra lời đề nghị gửi hoa cho cô như vậy hay không thì không nói trước, nhưng người rủ cô vào con hẻm rõ ràng là có ác ý, Lâm Thanh Chi định đi xem thử rồi sẽ lôi ra đánh cho tơi bời.
Cô đã chuẩn bị tinh thần tốt là Lục Lập không có ở trong con hẻm đó. Thế nhưng cô vừa mới đến gần đầu ngõ, liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Lục Lập vang lên: "Cut
Lâm Thanh Chỉ dừng bước, cô cho rằng lời thằng bé đó chỉ là thủ đoạn để lừa cô đến đây, không ngờ rằng Lục Lập thật sự ở đây.
Cô đang định vòng qua bức tường để đi thì kết quả bị ai đó túm cổ tay cô lại.
Lâm Thanh Chỉ nhìn ra người kéo cô dựa vào tường, là Thạch Hiểu Quyên.
Cô hất mắt hỏi: "Tay khỏi rồi sao?"
Thạch Hiểu Quyên sợ hãi co tay lại, có điều bà ta nghĩ đến việc lần này đến đây làm gì liền rất nhanh ưỡn ngực nói: "Con đúng là đồ bất hiếu, com lại đối xử với ta như vậy, ta còn không phải nhớ con sao, con nhìn xem con tìm được cái loại đàn ông thế nào, ngày nào cũng tán tỉnh những cô gái khác sau lưng con."
Thạch Hiểu Quyên vừa dứt lời, thì bên kia bức tường giống như xác nhận lời nói của bà ta, một cô gái khóc lóc lên tiếng: "Lục thiếu gia, cậu đừng đối với tôi như vậy, lần trước rõ ràng cậu động tay với tôi trước, cậu phải có trách nhiệm với tôi chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận