Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 132

Chuong 132Chuong 132
Chuong 132
Trong chốc lát mái tóc đen dài xõa ra sau lưng như thác nước, từng đợt gon sóng như thuyền xô sóng nước.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Lục Lập luồn vào mái tóc đen, dùng tay làm lược, từng chút từng chút vuốt nhẹ ra sau, miệng lầm bầm nói: "Sao tóc cô lại rối lung tung thế."
Miệng nói, động tác trong tay lại không ngừng.
Trong không khí yên tĩnh của ngôi nhà, trước chiếc bàn lớn bằng gỗ gu người phụ nữ cúi đầu tập trung làm mọi việc trong tay, còn người đàn ông thì đứng duỗi tay ra gom lại mớ tóc xõa rồi buộc lại.
Tất cả điều diễn ra rất tự nhiên, giống như vẻ đẹp trường tồn theo năm tháng.
Nhưng mà, không biết qua bao lâu, khung cảnh tĩnh mịch này liền bị cắt ngang.
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, có lúc còn đem theo một tiếng ồn lớn.
“Anh Lục!"
"Anh Lục mở cửal"
"Mở cửa đi!"
Người bên ngoài như là sợ người bên trong không nghe thấy, liên tục gọi lớn.
Lục Lập đi ra ngoài sân, tiến vê phía cửa lớn, trong sân những khóm rau xanh mơn mởn mọc lên khẽ vươn mình trong không khí.
"Két" Cửa lớn được mở ra.
Lục Lập nhìn người ngoài cửa, một cước đá lên mông cậu nói: "Tôn Minh Thiên cậu gọi cái quỷ gì vậy."
Tôn Minh Thiên cười hì hì né một bên nói: "Anh Lục anh cả ngày không ra ngoài, em không phải là đến tim anh sao?”
Lục Lập không để ý lời cậu nói: "Vào nhớ đóng cửa." Sau đó xoay người đi vào trong.
Tôn Minh Thiên xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với người đằng sau: "Vào đi."
Lưu Tinh Tinh đưa chiếc đầu nhỏ vào hỏi: "Cô ấy có nhà không?”
Tôn Minh Thiên cười nói: 'không phải cô đến tìm cô ấy sao? Sao lại sợ rồi?"
Lưu Tinh Tinh nghe hắn nói, lập tức đứng thẳng lại: "Ai, ai sợ chứ." Nếu cô không nói lắp thì Tôn Minh Thiên đã tin rồi.
Tối hôm qua sau khi Lâm Thanh Chỉ rời đi, người này lại giống như không coi ai ra gì, lớn tiếng nói rằng bản thân chỉ mắc sai lầm, nếu so lại lần nữa thì cô nhất định sẽ không thua.
Cho nên, hôm nay khi Tôn Minh Thiên đến liền không khách khí chút nào mà đem cái người mạnh miệng này đến đây.
Lưu Tỉnh Tinh, cô gái này cần phải được dạy dỗ!
Trong phòng, Lâm Thanh Chỉ sau khi bổ sung đánh số trang cuối cùng xong liền bỏ sách sang một bên. Cô đưa tay xoa eo, ngang đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ lại thu tầm mắt lại.
Ánh nắng lúc này bắt đầu di chuyển từ hướng nam sang hướng tây, sắp đến buổi trưa rồi.
Lâm Thanh Chỉ nghĩ đến những lời Lục Lập nói tối hôm qua, cô đứng dậy đi ve phía phòng bếp.
Ngoại trừ lúc vừa đến thế giới này bởi vì bà nội Lâm bị bệnh mà cô đã nấu cháo hai lần, cho đến hiện tại cô thực sự chưa từng thử nấu một bữa cơm lần nào.
Dù sao cô cũng đã đồng ý với Lục Lập sẽ nấu cơm cho nên sẽ không thất hứa, người đàn ông của cô cô sẽ tự cưng chiều.
Đương nhiên...
Cô từ lâu đối với việc nấu ăn cũng đã có ý định trong đầu.
Càng không biết thì lại càng muốn thử.
Lâm Thanh Chỉ từ trước bàn đứng dậy, bước đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức đã nhìn thấy có hai người ở trong sân.
Lưu Tỉnh Tinh vừa nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ liền hốt hoảng trốn ra đằng sau Tôn Minh Thiên.
Bởi vì động tác của cô ta mà Tôn Minh Thiên cũng chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thanh Chỉ, cậu nhanh chóng chào hỏi cô: "Thanh Chỉ".
Lâm Thanh Chỉ gật gật đầu hỏi: 'Ăn cơm chưa?"
Tôn Minh Thiên hì hì gãi đầu: "Vẫn chưa, đói đến chóng mặt rồi đây, may mà lúc ở quán mỳ được bà nội và bà ngoại chỉ đường cho chúng tôi đến đây. Đúng rồi, cơm trưa bà nội cũng để cho tôi mang đến này."
Tôn Minh Thiên nói xong, Lưu Tinh Tinh cũng nhanh chóng dơ hộp cơm màu đỏ trong tay lên nói: "Đây, đây này!" Giống như cô ta sợ nói chậm sẽ bị đánh nên giọng nói có chút vừa to vừa gấp gáp.
Lâm Thanh Chỉ nhìn sang, gật gật đầu: 'Để ở đây đi, chút đồ ăn này có lẽ không đủ ăn, để tôi làm thêm vài món.”
"Nấu cơm! Cô muốn nấu cơm!" Lục Lập nghe thấy cô muốn nấu cơm, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự trách móc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận