Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 124
Chuong 124
Lâm Thanh Chỉ nhìn ba người này, trong con người màu đen cuộn lên cơn bão phan nộ.
Dám động người của cô.
Lão nhị, lão tam nhìn thấy đại ca đột nhiên bị đánh ngã, đều choáng váng, sau đó mới phản ứng lại một người cầm bao tải một người cầm gậy xông lên.
"Mày không nói đạo nghĩa giang hồ! Không ngờ nói động thủ liên động thủ! AI Bọn tao liều mạng với mày!"
Lão Tam một bên hô to, một bên cầm bao tải xông lên, lão nhị cũng theo sát phía sau.
"Bang bang!" Hai tiếng.
Hai người trong nháy mắt đều bị Lâm Thanh Chỉ quật xuống đất.
Lâm Thanh Chỉ duỗi chân hung hăng giẫm lên người kêu rên trên mặt đất, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lục Lập nhẹ giọng nói: "Ngoan, ở bên cạnh chờ em."
Lục Lập nhìn mấy người ngã xuống đất kêu rên, suy nghĩ một chút miễn cưỡng đáp: "Được rồi."
Nhìn thấy Lục Lập đứng sang một bên, Lâm Thanh Chỉ ngồi xổm xuống đưa tay kéo người trên mặt đất lên thân âm có chút lạnh lùng: “Ai bảo ngươi đánh?”
Lão Tam ôm bụng đau đớn, nhìn về phía lão đại trên mặt đất run ray hỏi: 'Lão đại, có thể nói được không?”
Lão đại hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Chỉ, tức giận mắng: "Làm ăn phải chú ý nguyên tắc!"
Lâm Thanh Chỉ buông lão tam trong tay ra, một cước giam lên mặt lão đại âm trầm nói: "Nguyên tắc? Dám động vào người của tôi, tôi sẽ cho các biết thế nào là nguyên tắc."
Nói xong cô nhặt cây gậy rơi bên cạnh, giơ lên hung hăng đập xuống.
"Ah ah ah!" Lão đại bị dọa hét lớn quay đầu bỏ chạy.
"Vỡ rồi!" Sàn nhà màu đỏ trên mặt đất bị nứt liền bị vỡ ra.
Mắt thấy cây gậy lại muốn đánh về phía hắn, lão đại dọa "Phanh!" Quỳ xuống đất, cuống quít cúi đầu nói: "Không dám, không dám! Nữ hiệp tha mạng, tôi nói... tôi nói!"
Lão nhị hò hét: "Lão đại! Còn nguyên tắc ban đầu của anh thì sao?"
Lão đại mắng to: "Mẹ nó, chân của đại ca mày sắp gấy rồi, nguyên tắc là cái th gì!"
Nói xong hắn ngay lập tức cầu xin Lâm Thanh Chỉ: "Tha mạng, tha mạng! Tôi biết người thuê tôi ở kia, anh ta chỗ đó!"
Hắn chỉ sợ chậm một bước là hắn đã đầu một nơi người một nẻo rồi, sợ tới mức vội vàng đem thủ phạm chỉ ra.
Lưu Kiện Kiên đang men theo góc tường bỏ trốn, thấy tâm mắt mọi người trong nháy mắt nhìn qua nhất thời sợ tới mức vắt chân bỏ chạy!
Ngày đó Lưu Kiện Kiện bị Lục Lập sai người ném ra ngoài, trong lòng hắn luôn ôm hận muốn cho Lục Lập đẹp mặt!
Hôm nay khi hắn ở đây chơi ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Lập, thấy bên cạnh hắn chỉ có một cô gái, nhất thời cảm thấy đây là một cơ hội ngàn năm có met.
Vì thế hắn liên thuê vài người, muốn bọn họ đem Lục Lập chùm bao đánh một trận.
Hắn vừa nghĩ đến người kiêu ngạo như Lục Lập bị người ta bao vây đánh rồi thảm thiết cầu xin, hắn liền kích động.
Vì thế hắn liền đi theo phía sau định xem thành quả, tưởng tượng lúc kết thúc hắn còn có thể tiến lên đạp một cước, nhất thời liên phấn khởi đi theo!
Ai biết ngược lại bị đánh thảm như vậy!!!
Lâm Thanh Chỉ lạnh lùng nhìn tên lùn bỏ chạy kia.
Cô giam lên mắt cá chân lão đại, dùng sức đạp mạnh, nhìn ve phía mấy người còn lại lạnh lùng nói: "Bắt hắn trở về, hắn không trở về lão đại của mấy người cũng không trở về nữa."
Lão nhị lão tam trong nháy mắt đều nhìn về phía lão đại thảm nhất, run ray thanh âm hỏi: "Lão lão đại, chúng ta bắt sao?"
Lão đại lúc này hận không thể tát hai tên ngu xuẩn này, hắn giận dữ gào thét: "May nói xem! Tui bay sao có thể ngu ngốc như vậy, không có lão đại thì làm sao bây giờ? Đuổi theo cho tao!"
Lão nhị lão tam nhìn thoáng qua lẫn nhau, cảm thấy lão đại nói rất đúng, hai người nhanh chóng xông ra ngoài!
Đừng chạy! Đại ca của hol
Sau đó, Lưu Kiện Kiện bị hai tên cao to, mặt mũi bam dập, khóe miệng chảy máu cứng rắn kéo trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận