Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 125
Chuong 125
Lưu Kiện Kiện hai chân đạp loạn, miệng còn đang gao thét lung tung: "Buông tao ra! Mày có biết tao là ai không? Tao là con trai của Lưu gia, cha tao là... Này!"
Miệng của hắn ta đã bị lão tam nhét giày chặn lại.
Lão Tam đi chân trần, bạt đầu hắn một cái: "Kêu, kêu cái gì mà kêu! Kêu để người ta kéo đến thì phải làm sao!"
Hai mắt Lưu Kiện Kiện đỏ bừng trừng trừng nhìn hắn, trong miệng phát ra tiếng gam hung ác.
Lão Tam không thèm để ý, lau máu mũi nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ có chút cẩn thận hỏi: "Chị hai, người đã mang đến, xử trí như thế nào?"
Lâm Thanh Chỉ hai tay khoanh ngực, ánh mắt nhìn về phía bao tải trên mặt đất: "Hắn bảo mấy người làm như thế nào?"
Một lời cô vừa nói ra.
Lão đại tinh liên ý trong nháy mắt liền mang theo chiếc chân què bò dậy, nhanh chóng cầm lấy bao tải bao vây lấy Lưu Kiện Kiện, cũng hô với lão nhị lão tam: "Đánh!"
Đều là do tên tiểu quỷ này! Mẹ kiếp! Hại hắn suýt mất mạng!
Trên cái sân trống lát gạch đỏ của bãi đậu xe, một cô gái váy đỏ đang lạnh nhạt nhìn ba người đàn ông mặt mũi bầm dập đấm cước vào một bao tải.
Cảnh tượng này giống hệt như nữ đại ca mang theo đàn em đi tìm địa bàn.
Lúc Tôn Minh Thiên và Lưu Khánh chạy ra đến nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời ánh mắt đều trợn tròn.
Vừa rồi Lục Lập dẫn người đi ra ngoài, Lưu Khánh nhìn thấy chỗ rượu mà anh đã uống, nghĩ đến anh chắc là không thể lái xe được, liền bảo Trân Nhị mập phái một người biết lái xe đến giúp.
Kết quả người đi ra ngoài một hồi, liền vội vàng chạy trở về nói là nhìn thấy Lục Lập bị vây ở bãi đỗ xe.
Tôn Minh Thiên và Lưu Khánh liền không thể ngồi yên, hai người vội vàng đi theo.
Ai ngờ, chính là nhìn thấy một màn này.
Người bị chặn đánh hình như là người đang ở trong bao tải...
Lưu Tinh Tinh cũng nhìn thấy cảnh này hoảng sợ trốn thẳng phía sau Lưu Khánh, mẹ ơi, chị gái đáng sợ quái
Lão đại nhị lão lão tam đang đánh đang vui sướng nhìn thấy những người này đột nhiên xuất hiện, bị dọa cho hoảng sợ, bọn chúng có chút sợ hãi kéo bao tải dịch ve phía Lâm Thanh Chỉ: "Tôi, chúng tôi rất nghe lời. Tha cho chúng tôi đi!
Lâm Thanh Chỉ giống như không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn về phía cô, chỉ nhìn về phía lão đại, ý bảo hắn mở bao tải ra.
Lão đại vội vàng mở bao tải ra, lộ ra phía bên trong là Lưu Kiện Kiện mặt mũi đã biến dạng, Lâm Thanh Chỉ lạnh lùng đến gần.
Cô nhìn có vẻ bình tĩnh, những trong đáy mắt ẩn chứa sự phẫn nộ điên cuồng. Mọi người trong nháy mắt đều ngây ra, cô vươn tay mạnh mẽ bóp cổ Lưu Kiện Kiện, nâng người từ trên mặt đất lên: "Muốn chết?"
Nói xong lực đạo trong tay dần dần gia tăng, giống như thật sự muốn giết chết người.
Lục Lập nhíu mày, hắn đưa tay giữ chặt Lâm Thanh Chỉ, không vui chỉ trích: "Buông ra, đừng để chết người."
Chết... Chết người? Lão đại nghe được nuốt một ngụm nước miếng, bị dọa đái ra quần.
Tôn Minh Thiên cũng phản ứng lại, hắn nhìn bộ dáng Lưu Kiện Kiện sắp hít thở không thông cũng vội vàng theo lời Lục Lập nói: "Đúng đúng đúng, việc này giao cho tôi là được, giao cho tôi, tôi tuyệt đối không để cho hắn thoải mái."
Lâm Thanh Chỉ nhìn Lục Lập một cái.
Đôi mắt anh cố chấp nhìn cô, không khó để cho người ta nhìn ra sự bướng bỉnh và không vui trong đó.
Lâm Thanh buông tay ra.
"Phanh" người nen trên mặt đất, Lưu Kiện Kiện nằm sap không ngừng run rẩy khô khốc.
Mọi người nhìn vào đều thấy đau giùm.
Nhưng mà, Lâm Thanh Chỉ vừa rồi thiếu chút nữa giết chết người lại giống như không có việc gì.
Chỉ thấy cô xoay người kéo tay Lục Lập thản nhiên nói: "Được, nghe lời anh."
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm giác người Lục Lập đang phát quang vậy.
Lúc Lâm Thanh Chỉ dẫn Lục Lập trở về, bà nội Lâm và bà ngoại Lục còn chưa ngủ.
Nhìn thấy hai người trở về, hai bà nhất thời đều đứng lên.
Hai người hỏi một tràng các câu hỏi:
"Sao lại trễ như vậy mới trở về?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận