Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 91:

Chuong 91:Chuong 91:
Chuong 91:
Ý thức được bản thân mình vừa làm ra hành động gì vành tai Lục Lập nhất thời đỏ lên, ánh mắt mơ màng trở thành hung ác, nhìn chằm chằm vào chính mình một cách hung hăng cứ như là đang phỉ nhổ vào chính mình trong gương vậy.
Lục Lập quay người đi ra ngoài, cửa phát ra một tiếng kêu cọt kẹt.
Chập tối, trong hộp đêm nhân gian trên trời Lục Lập ngồi ở chính giữa, anh đặt một tay lên ghế sofa tay còn lại xoay lật mở nắp bật lửa.
"Tách tách" Bật ra.
"Tach tạch” Đóng lại.
Thấy người mình muốn chờ còn chưa tới, anh cau mày: "Lưu Khánh không phải nói sẽ đến đây sao, anh ta đâu rồi?"
Trân Hùng đang ôm bạn gái của mình nghe thấy câu này liên hắng giọng nói: "Anh Lục, anh thế này không thú vị chút nào, gọi anh uống rượu anh không đi, lần này gọi đi được thì lại hỏi đến Lưu Khánh, nhất định phải phạt rượu!"
Nói rồi anh ta đứng dậy nâng ly rượu lên cùng đám đông hò hét: "Mọi người nói xem có đúng hay không?!"
Có người cũng đứng lên hùa theo: "Phạt, nhất định phải phạt!"
Tôn Minh Thiên càng không kiên dè mà đưa ly rượu tới, còn không quên nói: "Anh Lục, uống một ly không?”
Lục Lập nhàn nhạt liếc cậu một cái.
Tôn Minh Thiên xoay ngược tay lại, đem ly rượu đổ vào trong miệng của mình rồi dốc ngược ly rượu không xuống cho mọi người xem: "Tôi uống thay anh Lục rồi!"
Mọi người cũng không quan tâm cho lắm, vỗ võ tay tán thưởng: "Được, anh Thiên là một người đàn ông!"
Có người tò mò: “Anh Lục, anh Thiên, các anh đi ra ngoài có gặp chuyện gì vui không? Nói ra cho mọi người cùng nghe đi!"
Tôn Minh Thiên nhìn Lục Lập một cái, giọng nói có chút chậm rãi: "Nói ra có chút dài dòng, đúng không anh Lục?”
Nói xong trong mắt cậu loé lên tia ranh mãnh, rõ ràng là đang muốn nhắc đến chuyện của Lâm Thanh Chỉ.
Lục Lập nâng cằm lên: "Nói ra dài dòng, thì đừng nói nữa."
Tôn Minh Thiên nhìn mọi người, buông tay bất lực nói: "Mọi người xem, như này không phải là do tôi không muốn nói đâu nhé."
Trong đám người có người không phục nói: "Lục Lập, anh đây là không có chút thú vị nào rồi, rượu không uống, nói cũng không cho nói thật mất hứng."
Lục Lập nâng mắt nhìn qua, hất cằm lên hỏi: "Cậu ta là ai?"
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn về hướng đó. Người đó ưỡn thẳng ngực nói: "Tôi là em họ của Lưu Tráng Kiến, Lưu Kiến Kiến."
Lục Lập bật cười một tiếng: "Đúng là rẻ mạt."
Nói rồi, quẹt lửa bật lửa trong tay lên, giọng có chút lạnh lùng nói: "Ném ra ngoài."
Khi Lưu Kiến Kiến bị ném ra ngoài, còn có chút không dám tin, cậu ta hét lớn lên: "Việc lân trước, nếu không phải là do Lưu gia chúng ta bỏ qua, mày..."
Nghe được câu cậu ta nói, người kéo cậu ta ra ngoài tốc độ đều nhanh hơn rất nhiều.
Hận không thể bịt mồm cậu ta lại ngay.
Người trong phòng đưa Lưu Kiến Kiến đến, càng bị doạ cho đầu đầy mồ hôi.
Nhà cậu ta chính là từ một thị trấn nhỏ mới phất lên, nghe nói có một buổi yến tiệc tẩy trân cậu ta liền chạy đến muốn lăn lộn cho quen mặt, bây giờ thấy Lưu Kiến Kiến bị ném ra ngoài cậu ta hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì.
Le nào chỉ bởi vì một câu nói?
Bên cạnh có người biết sự tình, nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta liền nhỏ giọng nói: "Người là cậu dẫn đến sao?"
Anh chàng thị trấn nhỏ do dự một chút, vẫn là cứng đầu trả lời: "Ừ, tôi không biết, sẽ không có lần sau nữa.'
Người bên cạnh nhìn anh ta bị dọa mồ hôi đầy mặt, cũng có ý tốt giải thích một chút: "Lưu gia, cùng với người kia." Hất cằm về hướng Lục Lập nói tiếp: "Có thù”.
Nói xong còn ngắn gọn giải thích cho anh ta một chút ngọn nguồn.
Vị muốn thành người quen này nghe xong cả người đều toát mồ hôi lạnh, đây thật là có thù sinh tử al
Anh ta bây giờ thật sự rất hối hận, biết sớm thì đã không đem Lưu Kiến Kiến đi theo, kết quả Lưu gia còn chưa kết thân được đã đi đắc tội Lục gia.
Người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, đưa tay vỗ vỗ vào vai cậu ta, cười nói: "Chúng ta đều là công dân hợp pháp cậu đừng sợ, anh Lục thực ra là người không tồi, so với tên chó chết Lưu Tráng Kiến đó tốt hơn rất nhiều rồi."
Nói đến Lưu Tráng Kiến người bên cạnh lộ rõ ra vẻ khinh thường.
Mặc dù hai người đều là nhị thế tổ ăn uống chơi bời, nhưng vị nhị thế tổ kia và vị nhị thế tổ này vẫn là có chút không giống nhau, bọn họ thật sự cảm thấy chướng mắt với những chuyện Lưu Tráng Kiến đã làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận