Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 149

Chuong 149Chuong 149
Chuong 149
Cô đưa tay nắm lấy vai bà Lâm, an ủi: "Con vốn dĩ không muốn đi cùng bà ấy, là bà luôn bắt con đi gặp bà ta."
Bà Lâm bị cô làm cho nghẹn lời, suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy, quyết đoán "xì" một tiếng, ngay cả chính mình cũng mắng: "Là bà hồ đồ, lần sau chúng ta không để ý tới cô ta nữa."
"Được."
Ăn cơm tối xong, Lâm Thanh Chỉ nhớ tới bài tập toán mà giáo viên trong lớp học bổ túc, cô ngẩng đầu nhìn Lục Lập.
"Anh có biết làm Toán không."
"Tất nhiên rồi."
Trước bàn làm việc, Lục Lập cầm bút gõ thẳng vào đầu cô: "Khái niệm vừa rồi anh dạy em không nhớ hay sao, sao lại làm sai rồi."
Lâm Thanh Chỉ xoay bút trong tay: "Khái niệm tuy rằng giống nhau, nhưng hình vẽ lại không giống, em làm sao có thể làm đúng."
Lục Lập nóng nảy, đưa tay cầm quyển sách trước bàn cô, lại bắt đầu giải thích lại một lần nữa: "Em xem, nếu muốn vận dụng khái niệm giống nhau để giải quyết vấn đề, cần phải vẽ một đường ở đây, như vậy...
Lâm Thanh Chỉ mạnh mẽ gõ bút: "Em hiểu rồi."
Sau đó cô dùng phương thức Lục Lập vừa nói để tính toán.
Trái tim Lục Lập chậm lại một nhịp, còn có thể cứu, sau đó chính anh lại đưa ra mấy đề tương tự giao cho cô: "Em thử lại xem."
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày, cô đẩy cái đề Lục Lập đưa qua sang một bên, xoay người muốn đi: "Em không muốn làm”"
Lục Lập nhìn người sắp rời khỏi ghế, nhanh tay lẹ mắt đưa tay túm lấy tóc cô "Không được, em làm đi."
Anh xem như đã nhìn ra, người này làm đề có thể tìm ngàn vạn cái cớ.
Lâm Thanh Chỉ bị kéo tóc, ngửa đầu ra sau, cô nghiêng người nhìn anh một cái: 'Buông ra."
Lập Lục: "Em làm đi rồi anh sẽ thả."
Lâm Thanh Chỉ nhìn người không thể thỏa hiệp này, suy nghĩ một chút đổi sách lược nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Lục Lập quả thực tức giận: "Không được, em đã đi vệ sinh mấy lần rồi."
Lâm Thanh Chỉ bày mưu tính kế thất bại, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đói bụng, em muốn ăn cơm.”
"Đói cũng không được, ngồi xuống làm bài tập đi."
Lâm Thanh Chỉ cuối cùng vẫn cứ cứng đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Anh kéo em đau, em không làm.”
Lục Lập thiếu chút nữa bị cô nói nhảy dựng lên: "Em nói bậy, rõ ràng anh không dùng lực." Nói xong, anh liền buông tóc của cô ra, hai tay mạnh mẽ vòng eo cô muốn kéo người trở về.
"Không được, không cho đi, chỉ có hai đề, em làm xong là có thể đi."
Lâm Thanh Chỉ nhìn người kéo chặt làm cho cô không thoát được, vô cùng tức giận vỗ một cái trên đầu: "Nếu không phải vì anh đáng yêu, em đã mang anh ném ra ngoài rồi."
Lục Lập cứng giọng ngẩng lên nói một tiếng: "Em đừng hòng dùng lời nói mê hoặc anh, mau làm đề đi."
Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ vẫn cầm lấy bút.
Đề dạng này cô thật sự biết, nhanh chóng làm xong đề đầu tiên, tròng mắt cô đảo quanh, bút dừng lại, nhất thời mặt mày ủ rũ nói: "Anh trai, đề này em không biết làm."
Lục Lập mi tâm nhảy dựng lên, nóng nảy: "Đề này với đề trước không phải cùng một dạng hay sao."
Lâm Thanh Chỉ nhướng mày: "Anh nói chỗ nào giống? Em thấy không giống nhau chút nào."
Lục Lập nhìn cô một cái, đột nhiên thở dài thật sâu, anh kéo quyển sách lại: "Em xem, nó với đề hồi nãy, đây, chỗ này, ..."
Lâm Thanh Chỉ ở bên cạnh vòng ngực nhìn anh, không biết anh cắt tóc ngắn từ lúc nào, lúc giảng bài cả gương mặt nghiêng nhìn càng thêm cao ngất anh tuấn, dưới ánh đèn ấm màu vàng, càng thêm đẹp trai.
Lâm Thanh Chỉ nhìn đột nhiên kê sát vào mặt anh hôn một cái, khẽ cười nói: "Anh trai, anh thật tuyệt vời."
Lục Lập trong nháy mắt che mặt mình lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang theo hung dữ lại mang theo chút ủy khuất không dám tin: "Anh đang nghiêm túc giảng bài, em có thật tâm muốn học không vậy, ... em... anh...'
Lâm Thanh Chỉ đưa tay lấy bút ra, sau đó ào ào viết đáp án: "Anh xem có phải làm như vậy hay không?”
Lục Lập vội vàng quay đầu nhìn qua, đáp án trong quyển sách quả thật là chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận