Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 59:
Chuong 59:
Trân lão suy nghĩ một chút, nhân phẩm của nhà họ Lục là đáng tin, hơn nữa cho dù bây giờ ông cầm vê những trang sách rải rác này, nhất thời cũng không tìm được người sửa.
Cuối cùng, ông Trân trịnh trọng đem gia phả giao cho Lâm Thanh Chỉ, cũng nói chắc chắn rằng nhất định sẽ tạ ơn.
Lâm Thanh Chỉ nghe nói vậy thập phần cao hứng, cười nhe tám cái răng đưa người đi.
Người vừa đi, mặt cô trong nháy mắt liền cứng đờ, đưa tay xoa má, ngành dịch vụ quá khó làm.
Lục Lập nhìn cô biến sắc, cảm thấy ngạc nhiên: "Cô chưa từng đối xử tốt với tôi như vậy."
Lâm Thanh Chỉ đá vào mông Anh: "Của anh chính là của tôi, tôi đối với anh tốt làm gì."
Lục Lập:...
Sau khi tiên ông Trần đi, hai người cùng nhau cất trang sách theo số trang bút chì đánh dấu, sau đó cứ cách vài tầng lại dùng ván gỗ cố định, cuối cùng lại tìm một tảng đá lớn có trọng lượng đè lên trên.
Các công đoạn còn lại, chờ cho đến khi ép xong sẽ tiến hành.
Lúc này đây, Lâm Thanh Chỉ đối đãi với những trang sách này coi trọng rất nhiều, không tùy ý như trước.
Cô đã quyết định,
Cô sẽ bắt đầu phát triển vào ngành công nghiệp này, cô cảm thấy rằng ngành công nghiệp này kiếm được nhiều tiền hơn nhặt rác.
Lúc bà nội Lâm trở về, trên mặt đều tràn đầy vui mừng, lúc nhìn thấy Lục Lập cũng rất cao hứng.
Lâm Thanh Chỉ là vì cứu Lục Lập bị thương, cho nên gần đây Lục Lập rảnh rỗi, sẽ đến nhà họ Lâm hỗ trợ, chuyện này bà cũng biết, ngay từ đầu, bà nội Lâm còn có chút nghi ngờ quan hệ giữa hai người.
Nhưng ngẫu nhiên một lần, bà nhìn thấy thái độ không khách khí của Lâm Thanh Chỉ đối với Lục Lập, cảm thấy mình là suy nghĩ nhiều, một chút cũng không có cảm giác như cô gái nhỏ nhìn thấy người trong lòng.
Cho nên cũng không để ở trong lòng, hơn nữa Lục Lập năm lần bảy lượt giúp các bà, còn thỉnh thoảng mang theo một ít thuốc bổ tới đây, đều coi như là một cửa họ hàng trong nhà.
"Tiểu Lập à, vừa lúc bà mua chút đồ ăn, buổi trưa đừng đi, ở lại ăn, thuận tiện giúp bà nghe chuyện của Thanh Chỉ một chút, xem có đáng tin hay không."
Lục Lập nở nụ cười: "Vậy thì cháu không khách khí nữa."
Sau khi bữa trưa đã sẵn sàng, mọi người cùng nhau ăn.
Một lát sau, bà Lâm buông đũa trong tay mang theo ý cười nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, sau đó tâm mắt lại nhìn về phía Lục Lập nói: "Tiểu Lập, vừa lúc cháu cũng ở đây, cháu giúp bà nghe một chút, chuyện này thế nào."
Lục Lập gật đầu.
Lâm Thanh Chỉ nâng mí mắt lên, không biết bà của cô có chuyện gì muốn nói với anh, vừa lúc cô cũng muốn hỏi bà mấy ngày nay đi sớm về muộn, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì, mấy ngày nay cô bận rộn sửa sách nên không có hỏi qua. "Thanh Chỉ a cháu xem bà nội tuổi cũng lớn rồi, bà cảm thấy cháu tuổi cũng không còn nhỏ nữa bà nội giúp cháu tìm một hộ gia đình, cháu nghe một chút có thích hợp hay không...'
"Khu khu khụ..."
Nghe nói như vậy Lâm Thanh Chỉ còn chưa có phản ứng gì, Lục Lập liền ho ra.
Nếu không phải từ nhỏ đã được bồi dưỡng thể diện, phỏng chừng đồ ăn trong miệng Lục Lập đều có thể phun ra. Cuối cùng anh cố gắng nuốt đồ trong miệng xuống, trong cổ họng nóng rát đến đau đớn.
Lâm Thanh Chỉ đối diện liếc anh một cái, sau đó nhìn về phía bà nội Lâm cự tuyệt nói: "Không cần."
Bà Lâm trách móc liếc nhìn cô một cái nói: "Cháu nghe trước, sau đó cự tuyệt sau cũng không muộn, bà đã hỏi thăm qua rồi."
Không đợi Lâm Thanh Chỉ nói chuyện, bà đã tiếp tục nói:
"Trân Thiết Phúc còn nhớ rõ không, chính là Trần Thiết Phúc từ thôn chúng ta đi ra ngoài đến Hồ gia trấn, ông ta có một đứa con trai tên là Hồ Tân Vận, Hồ Tân Vận là một sinh viên đại học, nghe nói là nhân tài được công xã huyện đặt trước, sau này phát triển hẳn là sẽ không tệ.
Cậu thanh niên Hồ Tân Vận đấy bà nội từ xa đã nhìn qua một lần, bộ dạng cũng được, mọi người xung quanh đối với cậu ta đều là khen ngợi, nếu như cháu đồng ý chúng ta có thể lại đi thương lượng với nhà cậu ta, xem sau khi kết hôn có thể cho cháu tiếp tục đi học hay không, nói như vậy sau này cho dù bà thật sự xảy ra chuyện gì, bên kia cháu cũng có thể..."
Lời sau bà nội Lâm còn chưa nói xong đã bị Lâm Thanh Chỉ cắt ngang.
Cô buông chiếc đũa trong tay nhìn về phía bà nội Lâm:
"Bà, cháu nói, không cần là không cần."
Bà nội Lâm nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ không biết được, giờ phút này vẻ mặt của cô cực kỳ giống cha cô Lâm Cương Ngọc, khi Lâm Cương Ngọc lạnh mặt không nói chuyện, tất cả mọi người đều biết ý nghĩ của anh không thể phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận