Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 51:
Chuong 51:
Phía sau, tay Lục Lập đột nhiên bị Lâm Thanh Chỉ giữ chặt đặt trên thắt lưng của cô, đầu óc có chút trống rỗng.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể, cách từng tầng lớp vải mỏng, đang cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tay anh, luồng nhiệt lượng này giống như dòng điện thông qua tay anh chui lên đại não của anh, làm cho đại não anh lâm vào đình trệ.
Lâm Thanh Chỉ cảm nhận được bàn tay run run bên hông, giống như là căn bản không có sức lực, có chút tức giận: "Lục Tiểu Lập, anh có thể đừng nhúc nhích được không?"
Nghe được tên Lục Tiểu Lập, đầu óc Lục Lập vốn đang đình chỉ giống như đột nhiên bừng tỉnh, trong đầu nháy mắt liền nghĩ đến chuyện Lâm Hoa Ny nói với anh, lòng ngực không biết tại sao trở nên có chút tức giận.
Bàn tay hơi dùng sức, thắt lưng trong tay trong nháy mắt bị siết chặt.
Lục Lập nghiến răng: "Như vậy đã được chưa?"
Cảm nhận được lực đạo đột nhiên thắt chặt ở bên hông, hơi đau một chút, nhưng Lâm Thanh Chỉ cũng không thèm để ý: "Được rồi, anh đừng lộn xôn, làm hư bột nhão của tôi, tôi sẽ cho anh biến thành tên hói đầu."
Miệng nói mấy lời uy hiếp, một tay cô bưng bát nước sôi khống chế tốc độ dòng nước chậm rãi đổ vào bột nhão vừa rồi dùng nước lạnh pha kia, tay còn lại thì cầm đũa, theo dòng nước đổ vào không ngừng khuấy bột nhão, cho đến khi bột trở thành trạng thái trong suốt còn có bong bóng khí xuất hiện bên trong mới dừng lại.
Lục Lập mang theo ánh mắt tức giận nhìn về phía người đang cúi đầu chuyên tâm khuấy bột nhão.
Cổ thon dài của cô hơi cúi xuống, làm lộ ra độ cong xinh đẹp, lông mày khẽ nhíu chặt, đôi mắt cụp xuống vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Lục Lập đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, cô... Có vẻ như đã trắng hơn một chút so với trước đây?
Anh nhìn kỹ lại một chút, cổ dường như thật sự đã trắng hơn trên mặt một chút, nghiêm túc nhìn ngay cả trên mặt cũng vậy, hoàn toàn không còn là khuôn mặt vàng vọt không chút huyết sắc giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nữa, cả khuôn mặt bây giờ giống như là tràn đầy tươi trẻ và sức sống, có chút chói mắt.
Nhìn như thế nào cũng cảm thấy cô... Dường như không còn xấu xí như trước kia nữa?
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của anh có chút xa xăm, nghĩ đến một ít chuyện trước kia cô làm khiến cho người ta sợ hãi.
Giống như bây giờ khi bị anh gắt gao siết chặt eo đối với cô cũng là một chuyện rất bình thường, căn bản cô không hề để ý.
Nghĩ thế anh có chút bất mãn nhíu mày, làm thế thân thì thôi, cô thế mà còn coi anh thành công cụ đỡ người?
Nhìn trong mắt người kia chỉ có bột nhão, khí lực trong tay Lục Lập không tự giác gia tăng, so ra ngoài kém Lục Tiểu Lập anh còn kém hơn cả bột nhão sao?
Lâm Thanh Chỉ bị siết chặt thắt lưng có chút đau, nhưng cũng chỉ cảnh cáo một câu: "Đừng nhúc nhích, nếu không muốn bị đánh." Tiếp đến lại lần nữa chăm chú đến trên bột nhão.
Lục Lập:...
Sau khi điều chỉnh bột nhão xong, để nguội, chờ một lát khi vá trang sách, còn phải căn cứ vào tình trạng sửa chữa trang sách nữa mới điều chỉnh liêu lượng lại thêm một chút.
Lâm Thanh Chỉ đặt chén bột hồ nhão trong tay xuống, cả người thả lỏng tự nhiên dựa lưng về phía sau, đưa lưng về phía bàn tay to của anh còn tự nhiên xoa nắn trên đầu Lục Lập một phen rồi thuận tiện nhéo nhéo trên cổ anh.
Lục Lập còn đang tự hỏi mình và bột nhão rốt cuộc ai thua ai thắng, đại não đột nhiên lại chết máy, bàn tay đang siết chặt thắt lưng Lâm Thanh Chỉ giống như tê dại không còn chút sức lực.
Lâm Thanh Chỉ thả lỏng người ngửi mùi hương trên người Lục Lập, mũi hơi giật giật, khiễn chân một cái đã dễ dàng xoay người lại từ đưa lưng về phía anh thành trực tiếp nằm sấp vào trong ngực anh, hai tay tự nhiên nắm lấy bả vai anh dùng sức hít mấy hơi.
Thật thơm.
Tay bất giác duỗi qua, đưa đến phía sau cổ Lục Lập vuốt ve vài cái.
Thật tuyệt vời.
Cả người Lâm Thanh Chỉ giống như một con mèo lớn đang dựa vào trong lòng anh.
Lục Lập vừa bị ngửi vừa bị sờ, đứng im tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng lại, không dám tin cúi đầu nhìn về phía cái đầu đen nhánh trong ngực.
Nhìn người đầu óc rối bời, Lục Lập cắn răng, mẹ nó, anh hiện tại lại bị coi thành cái gì?
Anh tức giận nhấc tay nắm chặt cổ tay Lâm Thanh Chỉ, muốn đem người hất ra.
Lâm Thanh Chỉ nhận thấy động tác của anh, trong nháy mắt đã đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh một cái nhẹ nhàng nói hai chữ: “Anh dám."
Lục Lập:...
Anh ta... Thật đúng là có chút không dám.
Cuối cùng Lục Lập chỉ có thể đứng tại chỗ mà bị cô hung hăng ngửi thêm mấy hơi, mới được thả đi.
Lục Lập:...
Mẹ nó, anh thề, chờ đến khi anh đạt được trình độ của Trân Hải Thanh, anh nhất định sẽ lạnh lùng vô tình, làm cho cô cảm nhận được sự tàn ác của địch nhân, cho dù cô có hối hận muốn chết đi sống lại, anh cũng sẽ tuyệt đối không quay đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận