Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chương 44:
Cũng không ai chú ý sau khi nữ nhân đồ đỏ đối diện với tầm mắt Của Lí Bình, tay chân đã bắt đầu động đậy.
Lúc này Lục Lập nhìn Lí Bình, có chút vô vị nói: "Đồ của tôi đâu?"
Lí Bình ở dưới chân anh miễn cưỡng từ trong miệng thốt ra mấy chữ không thành câu: "Ở... Ở..."
Lục Lập nhíu mày, suy nghĩ một chút mới chậm rãi thả lỏng lực chân, chờ Lí Bình đang nằm ở trên mặt đất nói ra.
Nhưng mà giọng nói của Lí Bình trên mặt đất vẫn như trước có chút nhỏ, anh nghe không rõ, Lục Lập lại tự hỏi có nên xách cổ người này lên trước rồi mới nói chuyện hay không.
Lâm Thanh Chỉ nằm sấp trên tường, nhìn Lục Lập ngồi xổm trong đám người, cả mày và mắt đều khẽ cong, khí phách bá đạo đế vương như thế này nhìn thế nào cũng không phải là mang số phận phản diện.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ tới trong quyển sách này hình như có một cái bia đỡ đạn tên Lục cái gì đó bị mù hai mắt, nhìn bộ dáng của Lục Lập lợi hại như vậy cô cảm thấy Lục Lập cho dù không phải nhân vật chính thì cũng không thể nào là nhân vật pháo hôi kia.
Trong lòng có chút cao hứng, cô dùng hai phần ba công đức của mình đổi lấy được số phận như thế này cũng không tính là không lỗ a.
Nhưng mà, ý cười của cô còn chưa tới đuôi mắt, độ cong đã dừng lại trên khuôn mặt.
Có biến cố xảy ra!
Người phụ nữ ngã xuống đất ở trong phòng kia, không biết từ khi nào đã lặng lẽ tới gần, con dao sắc bén giấu trong lòng bàn tay trong nháy mắt vung lên hướng thẳng vào mắt Lục Lập mà đâm tới.
Lục Lập không ngờ tới bất động nhìn con dao nhọn hoắc ngày càng phóng to trước mắt.
Lí Bình nằm trên mặt đất thở hổn hển, nhìn cảnh trước mặt mà cười đến ác độc, tất cả những gì hắn muốn chính là mắt của anh, chính là lúc này... !!!
"Ba——"
Một tiếng giòn tan, con dao nhọn bị đá văng xuống đất.
Lí Bình mở to mắt không dám tin nhìn một cái bắp chân đột nhiên chắn ngang trước mắt Lục Lập, dùng da thịt tiếp nhận lưỡi dao, sau đó nhấc lên trong nháy mắt đá bay con dao sắc bén kia.
Động tác xảy ra quá nhanh, xung quanh chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Ngay trong lúc mọi người còn đang ngây người, một giọng nữ cùng tiếng vỗ tay đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
"Mẹ nó! Mày muốn chết sao, dám động đến người đàn ông của tao?" Lâm Thanh Chỉ thở hổn hển đi đến bên cạnh nữ nhân đồ đỏ, vung tay tát một cái vào mặt ả ta.
Nói xong lại tức giận mà tát thêm một cái nữa, còn nhấc chân muốn đạp thêm một cái không chút quan tâm đến vết thương vừa bị chém của mình.
Lâm Thanh Chỉ thật sự tức giận, mất hai phần ba công đức kết quả đổi được kết cục thế này sao? Trọn vẹn đâu!
Vừa nghĩ đến bia đỡ đạn họ Lục trong sách bị mù hai con mắt, cả người cô liền bốc hỏa.
Khi nhìn thấy cô nâng chân đang chảy máu lên muốn đá người, Lục Lập cuối cùng cũng đã bừng tỉnh mà phản ứng lại, vội vàng đưa tay ôm lấy cô: "Chân chảy máu rồi, đừng nhúc nhích!"
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy cái đầu to tiến lại gần tựa vào trên vai mình, không chút suy nghĩ đã tát một cái rồi hét lên: "Lục Tiểu Lập, anh lợi hại rồi, đơn thương độc mã mà đi đánh nhau với một đám người, không biết tìm thêm vài người sao?!"
Nói xong còn duỗi hai tay ôm lấy đầu Lục Lập hung hăng chà xát đến lộn xộn hết cả tóc, tức giận mắng: "Mẹ nó, đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc, vừa rồi tại sao không biết né đi?!"
Ai bảo anh không muốn né? Lục Lập nâng mắt nhìn thoáng qua cô, cuối cùng vẫn là mím môi không nói gì.
Anh cẩn thận từng li từng tí kiểm tra thương tích của cô, bởi vì dao có hình dạng mũi nhọn, lưỡi dao ở sườn bên cạnh vô cùng sắc bén mà Lâm Thanh Chỉ lại trực tiếp dùng chân chắn ngang khi dao đâm vào, lực dao bị hướng xuống dưới, lực chân cô lại hướng lên trên, hai lực tương phản lại với nhau khiến cho phía trên bắp chân cô bị rách một đường đến đẫm máu, sâu đến mức tựa như chỉ cần một chút lực nữa thôi là đã có thể nhìn thấy được cả xương trắng, máu tươi đỏ rực cũng vì thế mà không ngừng từ bên trong tuôn trào.
Lục Lập vừa nhìn vừa cắn môi đến trắng bệch, trái tim đột nhiên giống như bị rất nhiều bàn tay nắm lấy hung hăng nhéo nhéo.
Lâm Thanh Chỉ như nhận thấy được cái gì đó, nghĩ cũng không thèm nghĩ nữa đã mạnh tay đánh lên lưng anh một cái: "Bà đây sắp máu chảy thành sông rồi, con mẹ nó anh còn nhìn! Nhìn cái gì? Còn không biết đưa tôi đến bệnh viện!"
Mẹ nó, kiếp này, thời điểm đầu thai anh có phải là đã bị lấy mất đi một phần chỉ số thông minh hay không?
"Đúng vậy! Bệnh viện..."
Sau đó, mọi người xung quanh liền nhìn thấy Lục Lập nhanh chóng ôm lấy cô gái xấu xí đang vừa đánh vừa mắng mình chạy nhanh về phía cửa, trong lúc đó cô gái xấu xí còn không quên quay đầu lại hung tợn hét lên với bọn họ: "Dám khi dễ người đàn ông của tôi, các ngừơi xong đời rồi!"
Cuối cùng, còn xách lấy tai Lục Lập rống lên: "Mang theo cả đồ tôi đã mua."
Mọi người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận