Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 160
Chuong 160
Khi sự việc nổi lên thì như sóng gió thăng trầm, nhưng sau khi qua đi rồi thì ánh sáng lại xuất hiện, tất cả lại trở vê bình yên.
Thời gian trôi thật nhanh, Lục Lập tuy rằng chưa nói câu thích với Lâm Thanh Chỉ, thế nhưng bà nội Lâm đã cảm thấy có gì không đúng rồi.
Bữa sáng chuẩn bị sẵn, quần áo cũng chuẩn bị sẵn, mùa đông đến rồi, những thứ bà nội Lâm nghĩ đến hay chưa nghĩ đến thì anh đã đều đã chuẩn bị hết rồi.
Lục Lập không chú ý đến ánh mắt của bà nội Lâm nhìn anh càng ngày càng không đúng.
Thật không dễ có một kỳ nghỉ đông, Lâm Thanh Chỉ cũng coi như được thả lỏng một chút, cũng coi như thoát khỏi những bộ bài tập lộn xộn đó, cũng không phải nhớ những địa điểm chính trị lịch sử nữa, có thể được nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Lục Lập đẩy cửa bước vào, nhìn Lâm Thanh Chỉ, lấy chiếc khăn quàng cổ bên cạnh quấn lên người cô nói:
"Lưu Tinh Tinh nói Đông Hà đóng băng rồi, băng rất dày, có thể đi trượt tuyết, có muốn đi hay không?”
Lâm Thanh Chỉ đưa bàn tay lạnh lẽo của cô lên mặt anh, mạnh mẽ xoa xoa: "Khăn quàng cổ của anh đều quấn quanh tôi rồi, anh nói xem tôi có muốn đi hay không."
Nói rồi Lâm Thanh Chỉ đưa tay lên sờ môi và xoa cằm Lục Lập nói: "Râu anh mọc dài rồi."
Tay có cảm giác cô nhất thời cao hứng, vui vẻ đề nghị anh: "Tôi cạo râu cho anh nhé?”
Lục Lập nắm lấy tay trái của cô: "Đừng ồn ào, cô còn không thể buộc tóc cho chính mình tốt, còn đòi cạo râu cho tôi, đừng trả thù mà cạo mất một miếng thịt của tôi."
"Tôi muốn thử mài"
Cuối cùng Lục Lập cũng không cưỡng lại được sự náo loạn của cô, vẫn là để cô cạo.
Lục Lập ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Chi từ lúc này, vẻ mặt nghiêm túc giống như anh dám làm chuyện lớn vậy.
Ngón tay mềm mại thi thoảng lướt qua trên mặt anh, khiến anh ngứa ngáy.
Lâm Thanh Chỉ nghiêm túc một tay giữ cằm Lục Lập, một tay cam dao cạo, nhẹ nhàng và cẩn thận cạo râu xung quanh mồm Lục Lập, như thể cô ấy sợ rằng mình sẽ vô tình cạo mất một miếng thịt trên người Lục Lập vậy.
Lục Lập duỗi tay muốn động cũng không dám động.
Ở trên sân, sắc trời trong xanh, vài đám mây trắng lười nhác trôi, trong sân với tường và gạch màu trắng, có hàng đống đồ ăn vặt phủ đầy tuyết, có hai người một ngẩng đầu, một cúi đầu.
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày lại, im lặng không nói một lời, cẩn thận cạo sạch phần râu cuối cùng của Lục Lập, sau đó mới thở nhẹ một hơi.
"Ha, xong rồi." Cô bỏ con dao cạo trong tay xuống.
Lục Lập đang nhớ ra, Lâm Thanh Chỉ đưa tay trực tiếp ấn vào mặt anh nói: "Đừng động đậy, vẫn còn một bước nữa."
Nói rồi, Lâm Thanh Chỉ lấy khăn lau xung quanh cằm anh, sau đó lấy gương: "Nhìn đi, được rồi." Lục Lập soi gương, nhướng nhướng mày, đúng là không tồi.
Lâm Thanh Chỉ cười nói: "Có muốn thưởng cho tôi cái gì không?"
Nghe thấy lời này, Lục Lập quay đầu liền rời đi.
Lâm Thanh Chỉ giật mạnh vành mũ của anh, kéo người anh xuống, kiễng chân lên, hai tay ôm vào cổ anh, mở miệng cắn vào yết hầu của Lục Lập.
Cảm thấy yết hầu truyền đến sự ấm nóng và cái căn nhè nhẹ mà toàn thân Lục Lập căng thẳng, nắm tay hơi siết chặt.
Cuối cùng, anh nuốt ngụm nước bọt, kéo cô ra, cúi đầu xuống hôn lấy cô.
Qua một hồi, hai người mới buông ra, Lục Lập cúi đầu nhìn người đang thở hổn hển kia, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai cô, giọng khàn khàn nói: "Sau này không được hôn vào chỗ đó."
Lâm Thanh Chỉ cười híp mắt: "Chỗ nào, chỗ này sao?" Nói rồi cô lại hôn một cái vào đó.
Sau đó, Lục Lập không thể chịu được cô nàng mặt dày này, chỉ có thể mặt đỏ tía tai mà bỏ chạy.
Khi hai người đến sân trượt tuyết ở Đông Hà, Tôn Minh Thiên nhìn thấy Lục Lập giờ mới đến, hét lên nói: "Hai người đến muộn tí nữa thì băng đều tan hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận