Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chương 72:
Chuong 72:
Đêm qua sau khi anh dẫn Lâm Thanh Chỉ trở về thu dọn xong, bà ngoại Lục liền nói với anh bởi vì mưa quá lớn nên đã bảo Lục Minh Hoa trả lại vé xe.
Lúc ấy khi biết chuyện anh còn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại thiếu chút nữa đã bị Tôn Minh Thiên vạch trần, nghĩ nghĩ một chút anh lại hung hăng liếc Tôn Minh Thiên một cái.
Tôn Minh Thiên căn bản cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, có chút ủy khuất a một tiếng.
Trong phòng Lâm Thanh Chỉ đã quét sạch đồ ăn trên bàn. Không thể không nói, bánh bao có nêm nếm muối rồi chiên ngập dầu ăn kèm với rau xanh xào ăn vào buổi sáng mà nói đúng là mỹ vị hiếm có của thời đại này, cô ăn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ăn đã no, cô nhìn cái bát trống rỗng trên bàn liền nghĩ đến việc nên đi rửa chén.
Vì thế nhanh chóng ra ngoài tìm Lục Lập.
Lâm Thanh Chỉ vừa ra đến ngoài cửa đã thấy Lục Lập đang đứng nói chuyện với người khác, miệng gọi lớn một tiếng: "Lục Tiểu Lập."
Nghe được tiếng gọi, hai người trong sân trong nháy mắt đều quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đang đứng ở cửa.
Tôn Minh Thiên nhìn người đứng trước cửa, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Lâm Thanh Chỉ so với trước kia biến hóa có chút lớn, Tôn Minh Thiên ngày đó đến nhà họ Lâm gọi Lục Lập trở về, căn bản cũng không chú ý tới sự thay đổi của Lâm Thanh Chỉ.
Nhưng hiện tại ánh mặt trời buổi sáng từ trên mái hiên chiếu xuống, Lâm Thanh Chỉ đứng trước cửa nhà chính cả người đều như đang phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra hồng nhuận, đuôi mắt nhướng lên, đôi mắt đen bóng, nhẹ nhàng đảo tới, giống như sóng nước có thể nhìn thấu lòng người.
Lục Lập nhìn Tôn Minh Thiên không chớp mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ, theo bản năng đứng trước người anh ta có chút bất mãn, nhìn cái gì mà nhìn?
Tôn Minh Thiên không chú ý tới động tác của Lục Lập, chỉ có chút tò mò hỏi: "Anh Lục cô ấy là ai vậy?"
Lục Lập kỳ quái nhìn cậu một cái: "Lần trước cậu còn giúp cô ấy sửa nhà, cậu đã quên rồi sao?"
Đồng tử Tôn Minh Thiên hiện lên vẻ khiếp sợ, miệng há thành hình chữ O: "Đây, đây là cùng một người?"
Sự thay đổi này cũng quá là quá lớn rồi!
Đối với người đã lâu không gặp Lâm Thanh Chỉ sẽ cảm thấy cô biến hóa lớn, nhưng đối với bà nội Lâm cùng Lục Lập mà nói không ai cảm thấy Lâm Thanh Chỉ có thay đổi gì quá nhiều, chỉ là cảm thấy hiện tại cô được nuôi dưỡng so với trước kia tốt hơn một chút, làn da rám nắng cũng dần dần thay đổi.
Nói đến việc sửa nhà, Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt đều nhìn về phía Tôn Minh Thiên, đồng thanh nói: "Phòng ốc bị cậu sửa sập."
Tôn Minh Thiên còn đang khiếp sợ, càng thêm kinh hãi: “A?1"
Nói tới đây, Lục Lập liền nhớ tới đêm qua mình gặp phải hành vi lưu manh, trong nháy mắt cảm thấy cổ họng đau nhức.
Lâm Thanh Chỉ nhìn về phía Tôn Minh Thiên, thản nhiên nói: "Sau này về việc sửa nhà, nếu không quá cần thiết cậu tốt nhất đừng chạm vào."
Phòng ở mà để hai người bọn họ sửa nhất định đều sẽ hỏng mất.
Nghe Lâm Thanh Chỉ nói những lời này, mặt Tôn Minh Thiên và Lục Lập nhất thời đều đỏ lên.
Nhưng rất nhanh Lục Lập liền phản ứng lại, vì sao Lâm Thanh Chỉ lại ôn nhu với Tôn Minh Thiên như vậy, mà đối với mình lại...
Ngày hôm qua nếu không nhờ có bà nội Lâm ngăn cản, thì thiếu chút nữa anh đã bị đánh!
Anh nhất thời ủy khuất nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái, ánh mắt ủy ủy khuất khuất kia quả thực đáng thương.
Lâm Thanh Chỉ hiểu được ý tứ của anh, hai tay khoanh trước ngực nói: "Người còn không phải là do anh mang đến sao?"
Đối với người xa lạ, Lâm Thanh Chỉ rất hiếm khi hao tổn tâm tình cùng khí lực trên người bọn họ.
Còn Lục Lập, là người của cô.
Lâm Thanh Chỉ tiếp tục mở miệng: "Tôi ăn xong, rửa chén đi."
Lục Lập theo bản năng đáp một tiếng: "Được."
Anh xoay người lại, tính toán đi rửa chén.
Nhưng bất chợt nhận ra gì đó, trong nháy mắt không đi nữa: "Tại sao tôi phải rửa chén? Cô chính mình ăn thì tự mình rửa."
Lâm Thanh Chỉ suy nghĩ một chút, vươn tay ra: "Anh xem tay tôi...... Đánh người có đau không?
Lục Lập không hiểu mình vì sao lại nhìn về phía bàn tay vươn ra của cô, đôi tay trắng nn mảnh khảnh xuất hiện trong không khí, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ mềm mại, giống như ngâm sữa làm cho người ta thật sự lo lắng vì sự yếu ớt của nó.
Lục Lập nhìn thoáng qua không biết nghĩ như thế nào, cuối cùng vẫn là nghẹn một hơi tự mình cầm chén đi rửa.
Khi cầm bát từ nhà chính đi ra phòng bếp, còn không quên nâng cái cằm nói với Tôn Minh Thiên trong sân: "Tôi đây là quý ông lịch lãm."
Tôn Minh Thiên:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận