Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 144

Chuong 144Chuong 144
Chuong 144
Kỳ nghỉ hè sắp trôi qua, trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc Lâm Thanh Chỉ cũng kịp thời sửa xong cuốn gia huấn nhà họ Hồ.
Lão gia tử nhà họ Hồ nhìn thấy cuốn gia huấn một câu cảm ơn cũng không nói ra, nhưng chỉ cần nhìn vào số tiền công trả gấp đôi Trần gia cũng có thể nhìn ra.
Trong thời đại giá nhà trung bình chỉ 200 đến 300, đây có thể nói là có một khoản tiền khổng lồ.
Lâm Thanh Chỉ tâm tình rất tốt tiễn người ra về.
Cô dự định cầm số tiền này cùng Lục Tiểu Lập dẫn hai bà đi chơi một chuyến.
Nghĩ đến Lục Tiểu Lập, cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện, hình như Lục Lập đã lâu không xuất hiện, chỉ nghe nói công ty anh bận rộn, không biết đang bận cái gì.
Lâm Thanh Chỉ đang nghĩ lát nữa mình sẽ làm gì, đột nhiên bị bà nội Lâm ngăn lại.
Chỉ thấy bà nội Lâm có chút xấu hổ nói: "Có phải con từng đồng ý với bà sẽ đi học hay sao? Bây giờ con hết bận rồi, có muốn đi học hay không?”
Lâm Thanh Chỉ....
Niêm đau thường đến đột ngột như vậy, sớm biết cô đã sửa sách chậm một chút.
Nói xong, bà nội Lâm không biết lấy từ đâu ra một bộ sách giáo khoa trung học, nhét chúng vào tay cô nói:
"Đây là sách của cháu trai bác Tôn từng dùng qua, nghe nói con từ tỉnh G tới đây không mang theo sách, liền đem sách của cháu bà ấy cho con mượn dùng, con mau xem đi, ngày mai còn phải trả lại cho người ta, lúc đó nhớ xách một chút đồ qua, cảm ơn người ta thật tốt."
Bà Lâm nói xong, cũng mặc kệ biểu cảm ngây ra của cô, đẩy người nói: "Mau đi xem sách đi."
Lâm Thanh Chỉ ôm một đống sách bị bà Nội Lâm đẩy về phòng.
Nhìn đống sách trên bàn, cô nhất thời có chút không thể yêu thương nó được, tuy rằng đều là sách, nhưng bản chất của việc sửa sách và đọc sách vẫn rất khác nhau, sự khác biệt này tựa như may quần áo và sửa quần áo vậy, đối với cô mà nói độ khó của chúng không cùng một mức độ.
Chẳng qua nhớ lại chuyện lúc trước Lưu Thi Thi nói, cùng với việc cô nói với bà nội Lâm mình trở thành người đứng đầu trong ngành này, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy lời có thể nói, nhưng thể diện không thể mất."
Mất thể diện so với việc học hành càng đáng sợ.
Lâm Thanh Chỉ mang bộ dáng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng cầm cuốn sách lên để đọc.
Bên kia Lục Lập cũng bởi vì lần trước anh lỡ khoác lác, bận đến mức muốn phân thân ra cũng không biết việc.
Thông qua điều tra, anh phát hiện, lĩnh vực nhà ở quả là một cơ hội kinh doanh không nhỏ, lân đó ở nơi làm thủ tục chuyển nhượng nhà cửa nhìn thấy sự phát triển của nó chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Bây giờ tình hình nhà ở của quốc gia đang rơi vào tình trạng căng thẳng, bởi vì một số lượng lớn các thanh niên tri thức trở về nước, cộng với độ tuổi kết hôn thấp hơn và chính sách điều chỉnh và thúc đẩy sự phát triển nhà ở thương mại, nhà nước khuyến khích xây dựng tư nhân, cùng với sự mọc lên như nấm của các công ty quy hoạch phát triển đô thị.
Hơn nữa từ thông tin mà anh nghe được, các nhà lãnh đạo còn đang tiếp tục thúc đẩy sự phát triển của ngành này.
"Cốc cốc..."
"Vào đi."
Vương Lai ôm tư liệu văn kiện đi vào, anh cũng không nghĩ tới người này so với anh còn nhỏ hơn mấy tuổi, có thể còn trẻ như vậy đã thành lập công ty, những chuyện này có thể nói như mơ mộng hão huyền vậy.
Anh vẫn còn nhớ mang máng bộ dạng của Lập Lục trên công trường vừa hút thuốc vừa chặn đường anh, hỏi có muốn làm việc cùng anh ta không.
Vương Lai là sinh viên tài năng tốt nghiệp từ Đại học Kinh Bắc, từ lúc bắt đầu học cấp ba cho tới lúc học đại học, nghiêm túc mà nói so với Lục Lập còn sớm hơn một khóa.
Ngày trước, Vương Lai ở trường đại học cũng là một nhân vật nổi trội, không ngờ tới bị kẻ gian hãm hại đến mất cả công việc, kẻ đó còn mấy lần hãm hại anh khiến anh thiếu chút nữa phải về quê, cuối cùng trong cái rủi còn có cái xui, mẹ anh bị bệnh rất cần tiền, vì vậy anh phải cắn răng đi vác gạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận