Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 83:

Chuong 83:Chuong 83:
Chuong 83:
Trân Nhị mập xoa xoa tay hưng phấn, tinh thân càng thêm phấn chấn, anh ta nhìn ve phía bà nội Lâm: "Đây là bà nội phải không? Nhìn bà thật sự rất khỏe mạnh a, cháu làm việc bà cứ yên tâm! Nhà ở cháu đều đã an bài xong hết rồi, đồ đạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ, bà bây giờ chỉ cần đi đến đấy là có thể ở!"
Bà nội Lâm nghe thấy lời nói của Trần Nhị mập có chút kỳ quái, nhưng bà cũng không biểu hiện ra ngoài chỉ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Lâm Thanh Chỉ một cái.
Cô lại không nghe lời!
Nhưng trên mặt lại không hiện ra, bà cười nhìn ve phía Trân Nhị mập: "Cậu là ai?"
Lúc ông Trần đến nhà Lâm Thanh Chỉ đều đúng lúc bà nội Lâm có việc đi ra ngoài, cho nên bà căn bản chưa từng gặp người nhà họ Trân, Lâm Thanh Chỉ vốn định nói cho bà nội Lâm biết chuyện mình sửa sách kiếm tiên, nhưng sau đó có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra nên đã làm cô quên mất chuyện này.
Thành ra hiện tại bà nội Lâm cháu chưa biết đến Trân Nhị mập.
Lâm Thanh Chỉ giải thích ngắn gọn sự tình đã xảy ra, bà nội Lâm cháu đang trong trạng thái khiếp sợ về 10. 000 nhân dân tệ đã bị Lâm Thanh Chỉ kéo lên xe.
Đến nơi, mấy người xuống xe dừng ở trước một ngôi nhà nhỏ bốn gian.
Trân Nhị Mập dẫn đám người đi vào, vừa đi vừa nói: "Nhà này ban đầu là của chú hai tôi, nhưng mấy năm trước chú ấy đã ra nước ngoài nên căn nhà này đã lâu không có người ở, tôi nghe nói cô muốn đến liền gọi điện thoại hỏi bọn họ có muốn cho thuê hay không, bọn họ đều đã đồng ý cháu về tiền thuê nhà thì dựa theo tiền thuê nhà bình thường như ở đây là được."
Lục Lập quan sát căn nhà từ trên xuống dưới.
Mặc dù phía ngoài căn nhà trông hơi cũ, nhưng kết cấu của nó thực sự rất tốt.
Một ngôi nhà nhỏ bốn gian, ở giữa là một gian nhà chính lớn, bên cạnh nhà chính có một gian phòng, bên trái có hai gian phòng, bên phải là gian phòng bếp cùng phòng để đồ, cháu đường nhỏ dẫn vào các phòng trong sân thì trải đá phiến, trên đất bùn không trải đá phiến có thể nhìn thấy dấu vết cỏ dại vừa mới dọn qua.
Trần Nhị mập chỉ vào bùn đất nói: "Viện này nhiều năm không có người ở cho nên mọc rất nhiều cỏ, nhưng mà cô yên tâm tôi trước đó đã thuê người quét dọn qua, mạng nhện trong phòng đều đã quét sạch.
"Cám ơn."
Lúc Trần Nhị mập chuẩn bị rời đi, Lâm Thanh Chỉ liên nhanh chóng đem tiên đã chuẩn bị từ sớm nhét vào tay anh ta.
Trân Nhị mập nhìn thấy nhiều tiên như vậy có chút hoảng sợ: "Không cần nhiều như vậy, căn nhà vốn đã cũ..."
Lâm Thanh Chỉ: "Cảm ơn."
Lục Lập cũng ở một bên nói thêm vào: "Câm đi."
Tìm nhà, tìm người dọn dẹp, chuẩn bị đồ đạc cháu đến đón người, bọn họ bên này không có thứ gì tốt để cho anh, hiện tại chỉ có tiền là hữu dụng nhất.
Hơn nữa anh đã quan sát kỹ rồi, Trần Nhị mập này lớn lên không đẹp bằng anh, không cao bằng anh, xe cũng không tốt bằng anh.
Đúng vậy!
Vốn không có gì tốt hơn anh, không thể thay thế anh làm thế thân.
Trân Nhị mập không biết được suy nghĩ của Lục Lập, anh ta nắm chặt tiền trong tay, lân đầu tiên cảm thấy mình được cầm nhiều tiên đến vậy.
Số tiền lần trước đưa ra ở nhà họ Lâm, là do ông Trần xuất ra cho nên Trần Nhị mập không có cảm giác quá lớn, nhưng hiện tại tiền này trừ đi tiền thuê nhà cháu lại đều là của anh ta đấy!
Nhận được tiên, nụ cười trên khuôn mặt của anh ta càng lớn hơn.
Lúc đi ra ngoài, cháu không quên lui về phía bà nội Lâm vẫy vẫy tay tạm biệt, cầm chìa khóa xe trong tay cười đến run rẩy cả người.
Xe là của cha Trân Nhị Mập, anh ta thừa dịp cha mình không ở nhà vụng trộm lái ra, hiện tại cháu muốn thừa dịp cha anh ta chưa phát hiện ra len lén lái về.
Ngay khi anh ta sắp bước ra khỏi cửa nhà họ Lâm, anh ta giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó quay đầu lại nói: “Anh Lục, có muốn đi cùng nhau không? Em đưa anh về?"
Thật ra, anh ta mới chính là người muốn cùng anh Lục ngồi cùng một chiếc xe, đây là chuyện rất có mặt mũi al
Lục Lập đang muốn bước vào nhà chính, cứ như vậy bị Lâm Thanh Chỉ nghe thấy lời Trần Nhị mập đuổi anh ra ngoài.
Lục Lập:...
Trên đường lái xe trở về, Trần Nhị Mập cũng không biết có chuyện gì xảy ra chỉ cảm thấy cả người lạnh run, nhiệt độ xung quanh giống như bị hạ thấp đi mấy độ.
Chờ mọi người đều đã đi hết, ngôi nhà nhỏ cuối cùng cũng đã khôi phục lại yên tĩnh.
Bà nội Lâm nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đang quan sát phòng ốc, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thanh Chỉ, cháu theo bà vào nhà."
"Vâng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận