Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 54:
Chuong 54:
Trong lúc Lâm Thanh Chỉ sửa chữa sách, Lục Lập cũng dần biến thành một tiểu đệ, đưa giấy, lau mồ hôi, nghe chỉ huy đưa dụng cụ.
Khi Lâm Thanh Chỉ sửa xong trang sách trước mặt, không chỉ có mình Lâm Thanh Chỉ vui vẻ, trong lòng anh không hiểu vì sao cũng bất giác vui vẻ theo mặc dù anh đã đứng ở bên cạnh bàn làm việc từ trưa đến tối, trong lúc đó còn phải chạy tới chạy lui, bưng trà rót nước không ngừng.
Nhìn thoáng qua người đang cúi đầu sửa sang lại trang sách, khóe miệng Lục Lập nhếch lên ý cười, ngẩng đầu ưỡn ngực cảm giác bản thân cách cảnh giới của Trần Hải Thanh đã gần hơn một bước.
Lâm Thanh Chỉ cầm lấy khăn mặt anh đưa tới lau mồ hôi, sửa chữa một trang giấy đã mất cả buổi chiều, hiện tại trời cũng đã sắp tối.
Cô đưa khăn mặt cho Lục Lập, nhìn gương mặt kia của anh, đột nhiên nhớ tới chuyện trưa hôm nay cô nghe được từ bà Lâm, mở miệng hỏi:
"Nghe nói có người đánh bạc ở sòng bạc trên đường về nhà thì rơi xuống sông chết đuối, người nhà bọn họ đều đang loạn cả lên, nói rằng là bị một phụ nữ xấu xa hại, hiện tại người phụ nữ kia đã bỏ chạy, người nhà của tên đàn ông kia đều đang náo loạn."
Lục Lập nghe vậy nhíu mày: "Làm sao cô biết?"
"Người trong thôn hẳn là đều biết." Buổi trưa lúc bà nội Lâm nói, cũng từng nói qua tất cả mọi người đều đang nghị luận chuyện này, vậy chứng tỏ cơ hồ mọi người đều đã biết.
Giữa mỗi thôn đều có thân thích quen biết lẫn nhau, cho nên không cần quá lâu một tin tức nhỏ cũng có thể truyền đi khắp nơi, huống chỉ là sự kiện người chết lớn như vậy, muốn che cũng che không được.
Lâm Thanh Chỉ nhướng mày: "La anh làm sao?”
"Giết người là phạm pháp."
"À, tôi hiểu rồi." Lâm Thanh Chỉ gật đầu: "Vụng trộm làm."
Vốn cô còn muốn tự mình động thủ, Lâm Thanh Chỉ có chút thất vọng, nhíu mày nhìn lục lập: "Lần sau nhớ gọi tôi đến."
"Giết người là phạm pháp, không phải tôi làm, lúc tôi biết được tin tức người thật sự đã không còn."
Vẻ mặt Lâm Thanh Chỉ có chút không tốt: "Tra được là ai hay không?"
"Còn chưa."
Lâm Thanh Chỉ đưa tay vỗ võ bả vai Lục Lập, an ủi nói: "Đừng lo lắng, tôi bảo vệ anh, nhất định sẽ không để anh mù."
Lục Lập:...
Lâm Thanh Chỉ đem trang sách đã sửa chữa xong dùng giấy trúc kẹp ở hai mặt đặt sang một bên phơi khô, hiện tại trong hôm nay cô không có ý định tiếp tục sửa chữa nữa.
Sau đó Lâm Thanh Chỉ ngồi trên giường bắt đầu chỉ huy Lục Lập làm việc, đem mấy thứ cô đã dùng khi sửa chữa sách thu dọn lại, cái nào phải rửa sạch, cái nào cần cất đi.
Thu thập xong, Lục Lập từ trong phòng lấy băng gạc và thuốc mỡ ra, muốn đổi thuốc.
Anh là một người đàn ông tốt biết nhớ ơn báo đáp. Trên giường, Lục Lập nhìn bắp chân Lâm Thanh Chỉ lộ ra, lông mày bất giác nhíu một cái: "Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"
Lâm Thanh Chỉ nhún nhún vai.
Cô không biết a.
Lục Lập nhìn vẻ mặt vô tội trước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Chân đau đến không cảm nhận được sao?"
"Cũng không đau lắm." Lâm Thanh Chỉ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Không biết có phải bởi vì chịu đựng quá nhiều đau đớn rồi hay không, cho nên khi bị loại vũ khí nhỏ này làm tổn thương cô thật sự không cảm nhận được cảm giác sợ hãi, lo lắng.
Lục Lập nhíu mày nói: "Về sau không được một chân lò cò nhảy tới nhảy lui nữa, ngày mai tôi tới sớm hơn một chút, có chuyện gì thì cứ nói với tôi."
Lâm Thanh Chỉ không tỏ ra chút biểu cảm nào: "Cũng được."
Lục Lập chậm rãi tháo băng, thời điểm tháo đến lớp băng trong cùng anh theo bản năng nín thở, anh chính mình có thể nhìn thấy rõ ràng băng dính đầy màu dính chặt ở trên vết thương, mỗi khi băng gạc được tháo lên lại tựa như là bị xé ra khỏi thịt.
Hô hấp của Lục Lập chậm lại, động tác trong tay cũng bất giác theo thế mà nhẹ nhàng chậm rãi tháo ra.
Cứ như vậy, vài phút trôi qua, anh vẫn chưa tháo được hết lớp băng.
Lâm Thanh Chỉ không kiên nhẫn: "Nhanh lên."
Lục Lập: “Đau.”
"Không đau.”
"Đau" Lục Lập hít vào nói: "Cô đợi thêm một lúc nữa đi, từ từ sẽ không đau." Nói xong liền không để ý tới người náo loạn trên giường nữa, vẫn như cũ theo tiết tấu cùng cảm thụ của mình chậm rãi tháo ra. .
Lâm Thanh Chỉ thật sự đã hết kiên nhẫn mà tức giận.
Chỉ là tháo một lớp băng mà thôi, vậy mà cứ chậm chạp không xong, còn làm ngứa ngáy đến như vậy.
Sau đó, cô vươn ra chân còn lại không bị thương, một cước đạp thẳng vào mặt Lục Lập: "Không cần anh nữa, tôi tự mình làm.”
Lục Lập bất ngờ bị đá văng ra, khiếp sợ nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận